Chúng mình bên nhau giữa đất rừng rét lạnh
Đón Xuân về lòng đau đáu vấn vương
Thằng sinh ra miền Tây, sông chín cửa yêu thương
Thằng miền Trung cát trắng, biển xanh sóng vỗ
Thằng miền Bắc là quê cha đất tổ
Và còn lại, từ Sài gòn thành phố phồn hoa
Tất cả vẫn vui, sự thật không ngoa
Bên bếp lửa, màu áo xung phong xanh thắm
Dẩu xa nhà, cái tình luôn thấm đậm
Tâm sự xẻ chia mọi chuyện buồn vui
Chuyện gia đình nhung nhớ khôn nguôi
Và cả chuyện tình yêu thời đi học
Thời cha đánh, mẹ dổ hoài không nín khóc
Thuở Xuân về, canh nồi bánh suốt đêm
Đứng chờ lì xì, hoặc đi chùa người đông như nêm
Thuở cắn hạt dưa, răng ê cả tháng
Chúng mình là xung phong, chúng mình là bạn
Bỏ phố lên rừng chấp nhận gian lao
Xuân nay không về, thời gian sẽ qua mau
Hẹn Xuân năm tới, sum vầy cùng cha mẹ
Dù xa gia đình, chúng mình vẫn không buồn tẻ
Vì Xuân về vẫn có mai rừng, và chim én xôn xao
Những lời chúc đầu năm ấm áp biết bao
Trên tất cả, đó là tình đồng đội.
Trần Việt Sơn