Ảnh tư liệu
Lẽ ra…
Em đã về cùng đoàn quân chiến thắng
Bên bạn bè, đồng đội cùng gian khổ một thời
Về với mẹ, thỏa nổi nhớ đầy vơi
Về với mái trường, hàng me, góc phố
Lẽ ra…
Em đang tuổi Xuân như hoa tươi nở rộ
Áo trắng đến trường, mơ ước mênh mông
Nhưng em đã tình nguyện đi xung phong
Theo tiếng gọi của con tim đang rực cháy
Lẽ ra…
Em đã ở lại bên dòng kinh nước chảy
Mát lòng, mát cả cánh đồng hoang
Nhưng em đã giơ tay không chút tính toan
Ra biên giới tải đạn, cáng thương không nề gian khó
Lẽ ra…
Em không ở Kokisom[i] đêm đó
Mà ở nơi không tiếng súng, và đang ca hát vui đùa
Oảnh tù tì trét lọ nghẹ ăn thua
Hay thêu áo gối và… nhớ anh trong mộng
Lẽ ra…
Anh phải ở bên em để giựt dành sự sống
Bảo vệ chở che em trước bọn giặc thù
Nhưng em đã ra đi một tối mùa thu
Đau xót, tim anh như có ai cào xé
Nhưng rồi…
Biết nói gì đây khi anh về thăm mẹ
Nuốt nước mắt vào lòng mẹ ngó xa xăm
Rồi mẹ nói “dù em có đi xa ngàn dặm
Hay sẽ không về, vẫn tự hào lắm con ơi”
Thanh niên xung phong làm đẹp cho đời
Dù hy sinh xương máu không hề hối tiếc
Cho quê hương bình yên bất diệt
Thôi em hãy yên lòng ngủ giấc mơ ngoan
Rồi mẹ lại chìm trong cuộc sống lo toan
Khi ngơi nghỉ, mẹ cứ ước “LẼ RA…”, em đã về bên mẹ!
TRẦN VIỆT SƠN
[i] Xã Kokisom, huyện Soai Tiêp, tỉnh Svay Riêng, nơi 24 TXP hy sinh trong cuộc thảm sát của quân Pôn-Pốt ngày 22/7/1978