“Ba ơi con muốn lấy vợ, ba đi với con xuống quê cô ấy để nói chuyện hỏi cưới nghe “, ông Minh vừa nghe qua bổng rụng rời tay chân! Đi TNXP, từ biên giới về, thương tích đầy mình, nhà thì nghèo, vợ bệnh mất sớm, gà trống nuôi con, với thùng đồ nghề sửa xe, suốt 25 năm qua ông đã tằn tiện chắt chiu lo cho thằng con trai duy nhất học thành tài rồi đi làm, lương nó cũng đủ sống không có dư. Vậy mà nay nó lại đòi lấy vợ, tiền đâu mà mua sính lễ, rồi đám cưới, rồi …, ôi đủ thứ chi phí mà khi tưởng tượng ra ông đã điên cái đầu.
Nhà người yêu nó tận Long An, con bé công nhận đảm đang và giỏi giang, cùng học đại học với con ông rồi ra trường về làm cùng công ty, đúng là không gì bằng. Mổi lần đến chơi con bé đều xăng xái làm đủ mọi chuyện nấu cơm lau nhà…, ăn nói thì rất lễ phép, ông ưng ý lắm, nhưng…Sau nhiều ngày suy nghĩ, ông quyết định mua vài thứ trái cây, rồi theo thằng con đi xuống nhà người yêu nó một chuyến xem sao. Xe đò ngừng trước 1 căn nhà bề thế có sân rộng bằng cái công viên, ông cảm thấy nổi lo của mình càng tăng lên “con ơi, nhà nó đây hả, trời ạ, họ giàu quá tiền đâu mà cưới đây con?”. Thằng con vừa xách giỏ trái cây vừa cười “không phải đâu ba, nhà ai đó chứ đâu phải nhà người yêu con, theo con đường mòn này vào khoảng 100 m nữa mới đến“. Ông Minh buột miệng “hú hồn”.
Tới nơi, ông quan sát chung quanh thấy nhà cửa cũng đơn sơ, trong sân gà cũng khoảng vài chục con, heo trong chuồng cũng kha khá, thằng con chợt khều ông:
– Người yêu con không có cha, mẹ thì tuổi chắc ngang với ba, bà đôi lúc hơi khó tánh nhưng rất vui vẻ, ba vào đi đừng lo lắng.
Bước vào nhà, trên bàn thờ nghi ngút khói là di ảnh 1 người đàn ông mặc đồng phục TNXP. Ông chợt thấy người này hình như có gặp ở đâu rồi trong quá khứ mà không tài nào nhớ nổi. Rồi mẹ con bé bước ra trong tà áo dài màu huyết dụ mời ông ngồi, cái dáng đi này ông thấy sao quen lắm. Ông ngỏ lời chào và sau vài câu thăm hỏi xã giao, ông vào thẳng vấn đề đi hỏi cưới con bé cho con ông. Người đàn bà mặt chợt đanh lại:
– Tôi cũng nói rõ rồi nhiều lần với con anh là tôi chỉ có 1 đứa con gái, nên tôi yêu cầu phải ở rể, chịu thì cưới không thì thôi.
Ông Minh thấy hơi căng nên dịu giọng:
– Thì tôi cũng chỉ có 1 thằng, ở rễ sao đặng, chị có thể suy nghĩ lại được không?
Bà ấy cương quyết không là không, ông Minh nổi nóng:
– Về con, con của Minh Lì này không bao giờ ở rể, nghèo chịu, nếu tôi nuôi thêm 1 con dâu không có chết, còn không thì kiếm đứa khác!.
Chợt bà ấy đứng lên:
– Ông vừa nói gì, Minh Lì là ông à, nhớ tôi không, cô Lanh TNXP nè, hèn chi nảy giờ nghe giọng nói tôi ngờ ngợ mà không nhớ nổi, mấy chục năm rồi.
Ông Minh sững sờ:
– Bé Lanh hả, cái người đút cháo cho tôi ăn lúc sốt rét đó à?
– Ờ,nó nè, tôi không quên cái vụ năm đó ông trốn viện về với đơn vị mà đầu còn quấn băng, công nhận đúng là Minh Lì.
Rồi bao kỷ niệm ùa về, 2 ông bà đầu tóc đã pha sương cứ huyên thuyên kể lại những chuyện ngày xưa, về những ngày đào kinh và cáng thương tải đạn ở chiến trường biên giới Tây Nam, về những đồng đội ai còn ai mất. Nói chuyện 1 hồi lâu, bà ấy mới trách ông:
– Lúc đó tôi thương ông quá trời mà ông chẳng thèm để ý, bực ghê. Rồi xuất ngũ, tôi lập gia đình, chẳng may chồng tôi bị tai nạn chết, tôi ở vậy nuôi con nhỏ đến bây giờ, ảnh là Long carô có nhớ không, bạn cùng đơn vị với anh đó.
Hèn chi khi nhìn ảnh trên bàn thờ ông thấy quen quen, cái thằng nổi tiếng lù khù mà hay quá ta, chụp ngay hoa hậu của đơn vị, ông tự trách “hồi đó mình mà không bị điều đi đơn vị khác thì đừng hòng…”. Ông gãi đầu:
– Tôi…tôi lúc đó có dám nói gì đâu, người gì mà ngang và dữ như bà chằng, tải đạn thì đòi ngang bằng con trai, nghe tiếng súng nổ vẩn tỉnh bơ ngồi hát, còn tôi, Lì thì lì chứ cái vụ đó tôi nhát lắm, yêu mà cứ để trong lòng, bởi vậy…
Chợt thằng con trai của ông Minh khều vai ông “Ba, đi hỏi cưới vợ cho con mà ba”. Ông Minh giật mình:
– À, còn cái chuyện tụi nhỏ chị tính lại đi, mình là đồng đội TNXP với nhau mà”.
Bà ấy ngồi thừ ra suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Chuyện đó hả, tôi suy nghĩ kỷ rồi, nên quyết định ….
Thấy bà ấy đang phân vân, ông Minh liền hỏi tới:
– Sao, chị tính như thế nào, đừng vì chuyện ở rể ở dâu mà làm lỡ duyên đôi trẻ, cho tụi nó ở riêng cũng được mà.
Bà ấy ngập ngừng:
– Đúng là trái đất tròn, mình còn sống gặp lại nhau là quí lắm rồi, cùng là TNXP mà, từng cùng vào sinh ra tử gian khổ có nhau nên thông cảm lắm, nhưng chuyện con cái lập gia đình lại là chuyện khác, nào là việc làm nào là cuộc sống nào là con cái, thời tụi mình khác thời bây giờ khác, tôi lo chứ, con tôi là con gái mà, thôi thì…, tôi sẽ …
Ông Minh chen vào:
– Cô Lanh, mình già rồi, dể dãi chút đi, đừng khó tánh như hồi đó, tôi không ăn cháo thì cô giận, không uống thuốc thì cô hét toáng lên, bắt cô ở lại không cho ra chiến trường thì cô làm mình làm mẩy.
Bà ấy chợt quay ra nhìn ông rồi cười:
– Tôi sẽ nói không …không từ chối chứ bộ, chưa gì mà xìu xuống vậy, bản chất TNXP đâu rồi, cái ông Minh Lì mà như thế này à!.
Ông Minh mừng quá:
– Cô Lanh vẩn dễ thương như ngày nào, thế là mình hồi xưa không đến với nhau, bây giờ trở thành sui gia TNXP cũng vui rồi! Xí quên, còn cái… cái chuyện ở đâu thì sao, sính lễ như thế nào nói luôn đi cô Lanh.
Bà ấy nguýt ông Bình:
– Nóng dữ vậy, từ từ. Hay là… ông về ở… gần đây đi, tụi nhỏ lúc đó ở đâu chẳng được, còn vụ sính lễ, chúng ta đều khó khăn, tôi chẳng làm khó anh đâu, vài mâm đãi bà con dòng họ được rồi.
Ông Minh đang vui nên nói đùa: – Đãi bo bo hay mì sợi hả cô?
Bà Lanh cũng cười xòa “đồ quỉ, sui gia rồi nha!”
TRẦN VIỆT SƠN
Ảnh internet, có tính chất minh họa