Chuyện làng chuyện phố

Đăng lúc: 14-04-2019 8:41 Chiều - Đã xem: 109 lượt xem In bài viết

Hôm nay rảnh rỗi, tôi đi thăm ông bạn đồng niên, đồng ngũ ở làng bên. Vừa xuống ô tô buýt, tôi rẽ ngay đường vào làng, hướng trước mắt là cây đa cổ thụ to tướng, xanh rì tre kín cả mái ngói rêu phong của ngôi miếu nhỏ và quán nước cạnh bên. Đi một hồi rồi cũng đến, do tuổi cao và trong người còn mang thương tích nên cũng thấm mệt, thế là tôi vào quán đó ngồi uống nước, nghỉ ngơi và cũng nghe đủ thứ chuyện của các ông, các bà đã ngồi xung quanh bàn nước từ trước, nào là chuyện dịch lợn Châu Phi, chuyện rau củ quả nhiễm thuốc kích thích, nhưng quan tâm nhất vẫn là chuyện nhà ông Nguyễn Văn Đá chăn nuôi lợn có tiếng trong làng có cô con gái xinh sắn tên là Nguyễn Mai Lan gả cho anh Đặng Văn Tuấn (Tuấn ném) con ông Đặng Văn Trọng (Trọng đồ tể) trả là ông có nghề chuyên mổ lợn ở làng trên.

          Chuyện tình của đôi bạn trẻ nghe như xuôn sẻ, trai tài gái sắc, hai gia đình môn đăng hậu đối, kinh tế hai bên khá giả, chỉ còn mong có cháu nội, cháu ngoại để hai bên đi lại cùng chăm nom con cháu là mãn nghuyện của mỗi gia đình.  Năm tháng đợi chờ, ngày mãn nguyệt khai hoa của con dâu, con gái rồi cũng đến. Hai bà tất bật, bận rộn, chạy đi, chạy lại có vẻ vất vả đợi chờ và mường tượng đứa cháu trai mũm mĩm, sinh xắn như một thiên thần để hai bà thay nhau bế ãm mà hôn hít…

          Chờ mãi, chờ mãi… hình như ca này khó sinh, thấy các cô y tá chạy ra, chạy vào. Hai bà khẽ hỏi cô y tá thì được biết là phải mổ. Thế là hai bà phấp phỏng, hồi hộp đợi chờ từng giây, từng phút. Thời khắc đến, rồi cũng đến, Bác sỹ bước từ trong phòng sản ra, nhún người với nét mặt không vui.

         -Rất tiếc, không được như ý muốn, cháu bé sinh ra là một quái thai!

Ảnh internet

          Hai bà và mọi người nhà đi theo đều nặng người đi vì cú sốc bất ngờ khi nghe tin dữ! nhưng rồi mọi người cũng vẫn phải vào thăm và chăm sóc con cháu. Nhưng thật đau lòng, hình hài của đứa cháu sinh ra, người không ra người… mẹ cháu thì cứ nức nở khóc nóc, vật vã khiến hai bà cũng không sao ngăn nổi hai hàng lệ nhỏ tuôn trào.

          Việc đã rồi. Nhưng những lời bàn tán sau đó mấy là chuyện đáng nói:

          Nào là ông Đá chăn nuôi giỏi, nhưng toàn cho lợn ăn thức ăn tăng trọng và thuốc kích thích tăng trưởng, thuốc tạo lạc, còn ông Trọng đồ tể lại chuyên mổ lợn đó, loại thịt nào ngon lại để cho cả nhà và con cái ăn nên bị nhiễm độc mấy sinh ra quái thai là phải.

          Nào là ông bà Trọng bố mẹ của anh Tuấn ném, cả hai ông bà đều là bộ đội, thanh niên xung phong sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước thời chiến tranh chống Mỹ, do vậy mà bị nhiễm chất độc hóa học Đi- ô- xin đến đời cháu mới phát tác (Đời thứ ba). Nghe đến đây mấy thấy mọi người ồ lên một tiếng: Có lý, có lý. Cái chất độc của đế quốc Mỹ gây ra quái các thật.

           Nghe đến đây tôi cũng thấy giật mình, bản thân và biết bao nhiêu đồng đội của tôi cùng ở chiến trường ngày ấy, bây giờ ra sao, liệu có rơi vào hoàn cảnh như con cháu ông bà Đá, ông bà Trọng không? Thật là một hậu họa và mối lo truyền kiếp của những người lính chiến cùng tôi một thời. 

Trần Hồng Phong

 P. Trung Hòa, Q. Cầu Giấy, Tp Hà Nội.