Chùm thơ tặng bạn đọc chungta.com

Đăng lúc: 01-07-2020 1:52 Chiều - Đã xem: 51 lượt xem In bài viết

 Ảnh Intermet 

1. ANH

Sao anh không là viên sỏi tròn tròn và bóng bảy cho dễ lăn và đẹp mắt?

Mà lại làm viên đá sù sì sắc cạnh và rêu phong, bùn đất!

Anh sao thích xoáy vào thẳm sâu của đất tìm những gì chưa biết cho khói mây che khuất mắt người?

Sao anh không là viên thuốc bọc đường cho khỏi đắng mồm kẻ nuốt!

 

Sao anh quen nhìn ngôi nhà một mặt nên sợ muôn mặt ngôi nhà?

Anh thích mặt phẳng và không gian một chiều nên ngán mặt cong và không gian n chiều, nhỏ to cao thấp!

Bức tranh “đơn thể” hay “lập thể” đẹp và đúng hơn sự thật đời ta?

Đâu vườn hoa đơn màu, đâu vườn hoa đa sắc, mắt xanh mấy kẻ, nên khen chê mới là tùy thích!?

 

Anh thích ư lấy quá khứ đo đếm chỉ trỏ tương lai?

Chân tay mỏi rồi đâu có cập nhật internet đông tây kim cổ

Ai bảo cứ đưa anh vào ghế này nọ hội đồng?

Không “phán” đúng/sai thì còn gì là “tiên sư giáo sĩ” (TS, GS)!?

 

Con người có hai tai, hai mắt, có cả tâm linh, ý thức

Sao anh lại chỉ cần một mắt, một tai, đã tim thì không óc, mà có thể cặn kẽ đường tơ sợi tóc?!

Giữa mênh mông muôn mặt và biến hóa vô cùng, cá nhân không phải là hạt cát!

Sao anh không dò nông sâu lại thích “kết” theo bề mặt định kiến khói tỏa mù mờ?

2. EM

Cảm ơn em khơi dậy cội nguồn suối trong anh mênh mang biển hát

Cái cõi tinh thần cũng không còn là duy nhất. Ai nâng đỡ con tim khi mỏi mệt?

Hòn đá nặng cần nhiều bàn tay nhắc lên và thon thon mềm mại tay em là mạnh nhất!

Nên thơ anh mới bay bổng chân trời. Ôi thế gian tìm được mấy người?

 

Anh tìm góc nhìn em là đẹp nhất, dù nhìn từ đâu cũng say mắt đắm hồn

Sao em không là của anh? Anh không là anh và em cũng thế!

Số mà không phận. Nói thế không phải là thế! Thế thì phải thế!

Sao em lại nhốt em trong góc nhà định kiến chết dần chết mòn, dù nhân danh “nhà” … gì đi nữa!

 

Em hỏi anh trăn trở trong giấc mơ chợt say chợt tỉnh

Dáng hình qua đi còn lại cái tâm hồn hút anh hình xoay con xúc xắc

Xưa thích em đơn giản là đẹp, giờ phức hợp đa hình, đa màu, đa diện, đa thanh mới là thật nhất và đắm say nhất, đâu chỉ có anh!

Xin em đừng mang đến cho anh bông hoa dù đẹp nhất mà muôn đời trước sau chỉ vậy!

 

“Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm”, em cần cù chỉ chăm anh nhờ nhiều lắm

Sẽ rung động con tim, hòa điệu muôn lần, giá như em thấy mầm non tơ khó nhọc ở chân trời tình tứ. Quá khứ có trở lại đâu em!

Kích thích men say, có lẽ nào anh không biết ve vuốt kịp thời, đỡ nâng bàn tay, hôn lên từng làn da, khóe mắt…

Hạnh phúc ở đâu, cái giá nhọc nhằn năm tháng, ai từng sinh con mới cảm rõ hình hài hạnh phúc!

3. SỐ

(Viết tặng Trung tâm Điều dưỡng cai nghiện ma túy Thanh Đa)

Cha mẹ

Khi đón em lên xe hoa cũng xem giờ xem ngày xem tháng

Ai cũng bảo đẹp đôi, hộ đối môn đăng, chúc răng long đầu bạc

Sao giờ quay lưng ngoảnh mặt xa vời thế giới hành tinh

Lạnh băng ở đâu giữa hai trái tim. “Thù chung chẳng đội”!?

 

Tại em làm lụng, vụng về, đẻ đứa này rồi đứa khác, tay bế tay bồng!

Em sồ sề, nhếch nhác, tóc rối lưng còng, chỉ biết dựa vào anh hay lắm mồm trách móc

Sao anh đi mãi khuya không về mà về thì say lướt khướt

Áo nhòe môi son, ngủ cả giày, lượt thượt như xác chết!

 

Ôi anh! Số phận đặt bày hay ta không biết đường sắp xếp

Làm lại từ đâu, nheo nhóc đàn con, em không nghề nghiệp.

Làm lại từ đâu, anh thức tỉnh em hay em thức tỉnh anh, thức tỉnh chính mình

Nghe lời mẹ cha hay cứ khăng khăng rằng mình đã nhớn?

 

Con

Tin sét đánh, út cưng mình nghiện ngập, cái chết trắng rập rình

Muối mặt với bè bạn, xóm giềng. Đào đất chui mà không thoát

Ôi mẹ cha những đứa nào rủ rê cho con ta hư đốn!

Gần mực thì đen! Trằn trọc trắng cả đầu tóc! Vì sao vì sao?

 

Vì con ham ăn chơi, chẳng chịu học hành cùng bè bạn

Mẹ chiều quá con hay cha khe khắt quá chừng.

Hay vì ta đã đôi đường lìa chia. Dì ghẻ con chống. Ôi niềm tin con trẻ?

Hỏi trời trời chẳng thưa, đất cũng im lìm!

 

Phải chăng cái bể cô đơn sâu hoắm

Sự sụp đổ niềm tin, tối sẩm mặt mày

Bất lực trước đường đời đúng sai thành bại

Lấp lóa con dao Thái định mệnh tay con trẻ bao lần mộng mị?

 

Tiền

Tiền là mồ hôi nước mắt hay là lại quả trao tay mua bán lương tâm nhân đức

Tiền lóa mắt ta, tiền là ma là quỷ. Nó dẫn đường chẳng thấy lối ra.

Một thuở đói nghèo thiếu tiền thiếu gạo nuôi con. Con gầy gò mà ngoan ngoãn

Nay cha mẹ mải mê kiếm tiến, nặng xe nặng túi. Phải chăng nhiều tiền là hạnh phúc

 

Cha mẹ luôn vắng nhà. Nhà thành nhà trống, nhà hoang, con tha hồ thỏa thích.

Nhạc rốc nhạc rách, tụm năm tụm ba hút chích cho hồn lên mây giải tỏa nỗi cô đơn buồn chán

Mẹ cha rong ruổi kiếm tiền quên cả khúc ruột thân thương, thương lăn thương lóc.

Giờ nhận ra như quá muộn. Muộn còn hơn không. Giá nào đắt hơn thế nữa.

Đồng tiền nhẹ tênh trong tay con vứt qua cửa sổ cháy vèo!

 

Tiền với con người hai mặt trắng đen dễ ai thay lòng đổi dạ

Tiền với con người hai mặt hài hòa vầng trăng nhân ái trời ban hay chính ta tạo tác

Sao để đồng tiền cầm tay con người tác oai tác quái. Ta hãy cầm lấy đồng đồng tiền đẫm mồ hôi nước mắt

Trái tim hồng mẹ cha sinh mênh mông tình thương trời biển chứ đâu phải là đầy ắp tiền tài!

 

Đôi lứa

Quằn quại từng con, xé ruội xé gan con nghiện đang lên, lòng nào không đau thắt

Năn nỉ ỷ ôi, lần này rồi lần khác, mẹ lại động lòng, cho con tí chút

Lần này nữa thôi, con hứa, sẽ chừa sẽ cai, cha mẹ hãy tin con!

Phải chăng “đừng tin cave, đừng nghe con nghiện”, đâu lương tâm còn lại của con người!?

 

Ra lại vô, đi cai như cơm bữa. Ai dang tay nhân ái cộng đồng

Em đến với anh, tình cờ hay Chúa Trời sai khiến?

Tỉnh hay mê? Cha mẹ phiền lòng, ngăn cản! Tình/ Hiếu đôi đường nặng nghĩa tình sâu!

Sao hai trái tim ta gắn kết chẳng rời! Hay ấy là số phận?

 

Trái tim giục chúng ta làm điều nó muốn anh có tin không?

Bàn tay em nâng đỡ lúc anh thèm cơn say. Như lần ấy em bị côn đồ, may có tay anh che chắn!

Anh đến Trung tâm quyết cai. Em trở thành thân thương đưa anh đi và thăm viếng

Anh không thiếu tiền nhưng anh quyết đi làm như trái tim mách bảo!

Hay là lời tỏ tình cùng em!

 

Đời

Mẹ cha ta đi ra từ “thần chết” vì dân sống mà đánh giặc. Chúng mình sinh ra trong nhung ấm hòa bình.

Dẫu nhìều lúc ta quên hay cố tình không biết. Hoàn cảnh đẩy đưa hay yếu đuối lòng mình

Ta không hiểu chính ta. Chao ôi! Bi kịch nằm ngay trong ấm no chiến thắng

Phía trước là gì? Dẫu biết phía sau là thế! Đường đời gồ ghề chờ chực vực sâu, ai bảo thẳng?

 

Sai một ly đi một dặm. Từng hơi từng hơi đưa ta vào vực thẳm

Đâu đường ta leo lên? Từ lòng ta, bàn chân ta hay chính trái tim khối óc người thân

Đường cùng tối đen! Sao xa kia hé rạng nắng trời. Cáí không thể vẫn là có thể?

Em ở đâu? Thánh thần thật hư hay là Em đó!

Thắp nén hương khấn vái mẹ cha, nơi chín suối có yên lòng!

 

Ai hay cuộc đời là chiến trận. Thắng thua, Khổ đau và Hạnh phúc

Bao rác rưởi HIV/AIDS. Bao đam mê cám dỗ. Bao hố sâu chực chờ. Ngã lại đứng lên, lại ngã!

Lại đứng lên. Có lẽ ta nằm, ta lăn, ta ngồi vậy, ta bò. “Đức năng thắng số”!

Em ở nơi đâu? Cánh tay Thiên thần! Cái không thể vẫn là có thể. Âm vang đâu đó lời Người xa xăm…!

 

4. MƠ VÀ THỰC

Anh hay mơ bay vun vút qua không trung dọc mây trắng Trường Sơn

Theo con đường ngoằn nghèo đỏ như đường son ai vẽ

Chạy đua với bom. Xe lên như sóng trào. Máu bạn nóng lưng. Nghẹn ngào tiễn bạn về nơi chín suối!

Anh nghít cả hơi. Mồ hôi vã như tắm. Tỉnh ra thương mãi một thời!

 

Em lại hay mơ tìm anh bên suối. Nước chảy muốt trắng chân thon.

Mơ ngôi nhà đơn sơ hai đứa về đoàn tụ sau những tháng năm bom đạn ngút trời

Hết chiến tranh, về ăn cháo ăn rau cũng sướng lắm rồi!

Nay gặp lại em đứng bán xăng trên đường Lý Thường Kiệt – Sài Gòn. Chao ôi nụ cười duyên vẫn thế!

 

Chúng mình thường kể những giấc mơ kỳ lạ.

Hai đứa đứng ở hai bên bờ sông sao mà không sang được. Ai đưa đò vào ra đùa cợt chúng mình. Những cơn giận hờn thốn ngực!

Anh mơ bay lên. Còn em mơ bơi qua sông Hằng làm Nàng tiên cá

Sao vẫn không gặp được nhau. Phải thế nên giờ chúng mình đôi ngã. Nên ngây ngất những đêm mơ!

 

Anh vào trường đại học. Em về quê. Đêm trăng chia tay. Vầng trăng trắng mịn màng và nóng ấm cả đất trời vũ trụ.

Em mơ gặp anh bên cổng trường chiều thứ bảy. Em hay là ai trong tà áo trăng ngây thơ!

Em mơ chúng mình đưa con vào nhà trẻ. Mũm mĩm bé yêu. Hạnh phúc nảy mầm xanh và mai vàng rực cả trời xuân nắng ấm.

 

Em mơ trở về thời thơ ấu đánh chắt đánh chuyền, bịt mắt bắt dê

Mơ những ngày chăn trâu, cắt cỏ rét căm căm, những ngày hè năng cháy vàng hoe tóc

Mơ ngày cưới vợ cho con mà mặc nguyên bộ áo làm đồng phải về thay, đi mãi chẳng đến nhà, loanh quanh ngõ xóm.

Lại mơ thấy về siêu thị mua hàng, mua hoa đón xuân về, cháu con mừng thọ.

Em mơ anh lái máy bay nhưng không biết lối bầu trời nên phải chạy ven theo đại lộ!

 

Những giấc mơ gặp mẹ cha xưa, những người quá cố. Người cõi âm trẻ mãi không già ở đâu trường sinh học”?

Rõ rằng từng lời âu yếm mẹ thương, ân cần lời cha dạy bảo. Khi sàng khoai bát lạc ngon bùi. Khi tháng tám ngày ba cháo rau nước mắt!

Cha đi làm thợ, mẹ đi bắt cáy mò cua. Vẩn quần áo gụ nâu, đôi guốc mộc.

Bánh đúc mẹ đi chợ về, nắm xôi nửa đêm cha cho thức lòng thơm thảo…

 

Giấc mơ lạc con. Càng tìm càng lạc. Nỗi lo nào đây?

Giấc mơ buồn nước mắt sông Tương đầy vơi có đợi!

Giấc mới nào vào rừng loanh quanh không tìm ra lối?

Em ở đâu tiếng hú vang rừng. Rau tàu nay đã đầy giỏ, túi đã đầy măng! Suối chờ mây đợi!

 

Em mơ có khách, nhà bên cắt cổ con gà. Ghen tuông nào đấy nhỉ?

Ai kể với anh mơ nằm chung cùng đôi rắn, hết hồn!

Ai đè lên ngực anh. Trái tim sao mà tắc nghẹn. Bóng đè may mà có em bên cạnh

Ôi giấc mơ hay một phần cuộc sống bóng hình ta!

 

Có những giấc mơ không đầu không cuối. Hỗn độn thật mà

Ta cố lần mò ra lôgích cuộc đời phi lôgich. Biết đâu là thật hư không tưởng.

Ta cầm tay nhau đi và bao bất ngờ cứ tới. Đi rất xa lại thấy rất gần.

Thời đại vệ tinh quan sát từ bầu trời. Khi xa nhau mới thấy mình không thể hay là có thể. Nó hiển hiện lên từ vô thức!

 

Bạc đầu mà giấc mơ tươi trẻ vẫn nguyên trinh. Những giấc mơ say sinh lực tràn đầy…

Những giấc mơ đưa ta về tuổi thơ và mùa xuân ở lại

Cuộc đời là những giấc mơ từng trải. Chẳng ai mơ vào thế giới bên kia!

Ta vẫn sống giữa đôi bờ mơ – thực! Nên khi đi xa ta sẽ trở về!

 

Giấc mơ là nhựa sống, là huyết quản của tư duy ý thức.

Nhựa lên cây. Câu hát giao duyên Người ơi người ở…

Mơ và thực như đôi ta chẳng bước nào rời. Xa xa mà gần trong gang tấc

Có những giấc mơ làm đẹp thêm đời thực tuyệt vời thay vầng nhật nguyệt!

 

Những cái bóng- giấc mơ đi ra từ ký ức, hay từ máy quay con mắt tâm hồn.

Trái tim ta thu vào vũ trụ. Vũ trụ là ta tỏa ra nghìn thế giới.

Trong thẳm sâu tình yêu và buồn vui cay đắng cuộc đời thức dậy…

“Ngày làm sao đêm chiêm bao làm vậy”. Ta đi tìm bí mật những giấc mơ đâu “thần giao cách cảm”!

 

Ta đi tìm chính ta. Tìm em và kỳ diệu thay em đến.

Em đến như chưa bao giờ được vậy. Phút đang say sắc hồng lan tỏa.

Ta đi đến mai này và trở về năm tháng xa xưa kỳ ảo hơn cả là cổ tích

Đâu là cuộc đời khi thực khi mơ? Lúc ta leo cây. Lúc ta tàu vũ trụ…

 

Anh khám phá vũ trụ. Em khám phá giấc mơ

Tất cả đều bằng tàu vũ trụ tình yêu trái đất

Đôi cánh ta bay mơ và thực, cánh em cánh anh hay thơ và triết học.

Hẹn chờ nhau cuối chân trời trí tuệ đạo thẳm sâu…

 

 

5. KHÔNG ĐỀ

(Thân tặng anh LB)

Xa rất xa mà lại rất gần. Internet đưa ta về bên ta trong nháy mắt

Nhưng mặt đất hút ta hay quá khứ xa xăm nào níu lại mà ta muốn bay lên đôi cánh cứ nặng chì!

Ta đã đổi thay ta mà chân sang bờ này, chân còn vướng lối bờ kia

Đám cưới văn minh hai đứa chúng mình sao lễ tục nhà họ nhà hàng nhiêu khê ai cũng muốn thoát ra mà khó nhọc!

 

Gan thỏ đế hay lo giữ ghế của mình, ghế càng cao, càng đắt thì phải giữ cho chắc. Nào anh có dám từ bỏ để yêu em?

Thật khó phân minh do gan to nhỏ hay ghế thấp cao, giá nó thế nào, nhưng chẳng ai dại gi bập vào quả đắng, đi gỡ gai, sứt đầu mẻ trán!

Một bài báo đăng, một sáng kiến, một gì gì đi nữa. Là trình độ chăng hay lợi lộc hấp dẫn hơn?!

Xã hội cứ thế, gia đình cứ thế, tình yêu ta cứ thế, sẽ ra sao anh nhỉ?

 

Nam nữ bình quyền, dân chủ là em “được mở miệng” ư? Cái miệng trời sinh là để cười, để nói, để trao đổi luận bàn.

Thấp cổ bé họng ư, ai làm cho em “lùn” đến thế…! Ai bịt miệng em? Hay em tự bịt mồm mình?

Nói và la hét cho thỏa thích ư, cho hả giận ư? Phúc họa cũng từ miệng mà ra đó! Phải thế ư?

“Ngậm miệng ăn tiền”. Có nghẹn không và ai là người được lợi?

Anh hay là em? Sao phải uốn lưỡi bảy lần? “Miệng không xương” nói sao phải đạo? Sự thật đắng cay!

 

Càng cao càng sâu càng đa chiều đa diện, sao anh bảo em cứ thẳng tuột mấy lời, rạch ròi mấy chữ!

Cần trật tự ư, nó hỗn độn lắm điều phi tuyến, luôn bất ngờ, bất trắc. Ta tin nhau như tin chính mình. Nhưng chính mình đâu phải mọi cảnh tình ta biết trước.

Lòng ta ư, luôn xâu xé bao thẳm sâu im lặng sóng ngầm dưới trên sau trước mà mặt anh cứ vui vẻ thản nhiên không!

Anh nghe em đây! Có lẽ đã vợ chồng thì không còn gì là không biết! Thật không em?

 

Sao thế này rồi lại thế kia, lật ngược lật xuôi chi cho mệt!

Con mắt chai lỳ, mù lòa từ trong tiềm thức. Cảm ơn anh khai mở một miền khuất che bóng núi.

Nhưng em đứng bên này, đi quá xa mê mãi tìm ai, anh có quên em!

Đang ngắm trời sao. Giật mình con đom đóm. Đừng cười anh. Bởi bên anh đã có em rồi!

 

Quanh quẩn trong nhà chỉ thấy mẹ và con. Ai hát hay không con thì mẹ!

Ra khỏi ngõ tới hội làng. Ta lạc vào thế giới không ta. Mẹ hay con quên lối về nhà

Ta đi ta đi mới thấy mỗi miền, mỗi ngày mỗi lạ. Sao nỡ để em ở nhà? Ta sợ gì đây?

Con mới phương xa về đưa mẹ đi du lịch. Anh đâu dám nói “trứng không hơn vịt” nữa!

 

Ai bảo ở với ống thì dài, với bầu thì tròn. Gần mực thì đen?

Ai từ bùn lên mà rửa sạch mùi bùn. Rễ sen đang lọc gì vậy? Mà chỉ có hương sen là tinh khiết!

Nhưng em ơi hành trình để có hương sen sao mà đằng đẵng dài và uế ô bùn đất.

Thế mà uống chè (trà) sen, anh cứ tưởng thế giới này chỉ có cao sang!

 

6. NGẪU HỨNG

Ngẫu hứng qua cầu, qua đồng lúa xanh tơ thì con gái, qua hồ sen thoảng thoảng mà ngất ngây nụ hồng nắng hôn thơm bờ bãi

Bao người đi qua lầm lũi cấy cày. Mắt ai liếc nghiêng vành nón chao hồn bóng trái tim anh…

Những chuyến xe vồi vội. Ai quay lưng, Nhìn và lặng im. Thèm cái gật đầu. Thế là anh đã vui lây.

Ai khinh khỉnh rằng thơ với thẩn!Cái dạ dày đâu có cần thơ!

Anh gánh cuộc đời thơ đi và hát.

Trái tim có cần bát gạo đầy vơi!

Giật mình, bỗng có ai ghé vai gánh nặng cùng anh chia niềm vui và nhọc nhằn bằng nụ cười khích lệ!

Là em từng quen từ thuở học trò. Không! Mới quen trên nẻo đường chiến trận.

Anh đã đi từ đầu này đến đầu kia đất nước bao miền, từ thuở hoang sơ trái gái chung chày giã gạo và bao cô gái cầm tay nhảy sạp nhịp đàn rung rung bầu vú…

Ôi! đây mới là lần đầu cứu tinh trái tim anh khi hòa điệu tình yêu tinh khiết nhất!

Một lời thôi như nốt nhạc nhấn cung đàn. Nó bỗng vang lên từ sâu thẳm tâm hồn. Suối hát!

Em gieo vào lòng đất mầm xanh hay gọi từ lòng anh cho bao tiên nữ múa xòe và dạo khúc đàn tình da diết!

Nào nàng Thơ đừng bỏ anh đi! Dù tứ tuyệt, lục bát, tự do, sử thi, trữ tình hay triết lý. Lúc đói lúc no, lúc nắng lúc mưa. Anh không thể thiếu nàng!

Một thân cành gày khô nhưng cần cho bông hoa yếu mềm được nở

Trái cây thơm hóa kiếp đời hoa!Tất cả làm nên trái tình ta muôn sắc hương tuyệt mĩ!

Cũng là muôn điệu trái tim, gió ru, sáo ngân, đá âm vang, khúc âm khúc dương, khúc trời khúc đất cao thấp hài hòa!

Gánh cuộc đời đằng đẵng tháng năm đắng cay, ngọt bùi, nặng nhọc, mồ hôi nước mắt. Nhưng sen chắt chiu hương gửi cho đời!

Gặp nụ cười em nắng ấm chân trời anh bỗng thấy nhẹ tênh. Nhẹ tênh! Ôi ngẫu hứng qua cầu!

Em bấm vào nốt nhạy cảm nhất của lòng anh! Năng lượng urani bùng nổ hay đàn đá ngàn năm những lứa đôi giấu lửa hồng tình tự gửi cho ta, cháy lên, vút một cung đàn!

Chỉ cần thỏ thẻ một lời thôi đủ rung động cả trái tim thiên hà vũ trụ. Nỡ là anh!

Ngẫu hứng chăng? Không! Nó chờ gặp người đồng điệu mới âm vang!

Vĩnh củu trong anh, vĩnh cữu trong em từ thuở hoang sơ trai gái chung chày giã gạo và bao cô gái cầm tay nhảy sạp nhịp đàn rung rung bầu vú…

Bài – thơ – không – lời – xin – gửi – riêng – em!

 

7. VẮNG

Thấy vắng bóng anh, em nhớn nhác tìm.

Rồi lặng lặng ngồi vào góc bàn. Anh hiện lên trong trái tim thơ em đó.

Tạm biệt em mấy bữa rồi về.

Anh đi tìm cồng chiêng và lặng người nghe cô gái Bana hát bài Cây Kơnia

Anh đi về với cô Quan họ người ơi người ở, yếm hồng phập phồng sông Cầu thổn thức trong anh!

Anh bị cô gái sông Lam chọc ghẹo đò đưa, giận/thương chi mà lòng anh “chết nửa”!

Cô gái Huê rủ xuống sông Hương đêm trăng mịn màng da nàng cháy hồn anh thành lửa!

Cô gái Cần Thơ ru anh bài ca vọng cổ sông Hậu hương lúa đồng thơm mãi đường xa…

Nhưng câu thơ cuối bài anh viết cho em sao thấy lòng anh khác lạ…

Em ở đâu cho anh gửi…, anh tìm?

 

Phút 89 hay phút 93 đâu chỉ trong bóng đá. Trong tình ta và trong việc ta làm.

Kiên nhẫn đến phút cuối cùng của những phút cuối cùng vô tận ấy.

Chuyện hợp tan đau đáu người đi, người ở, người về. Lo gì em thời Internet

Thời gian là vàng là tình ta là công thành hạnh phúc.

Thời gian của chúng mình đâu chỉ một chiều. Thời gian sinh thành cho anh cho em

Anh đi tìm thời gian đã mất và anh làm lại thời gian.

Thời gian nối chúng mình xa cách và thời gian đơm hoa kết trái tình yêu đối lứa.

Thời gian làm nên bài tình ca cho bao cô gái chín hồng đôi má. Bồng trên tay niềm vui long lanh đôi mắt thơ ngây!

Thời gian trong tay ta tạo tác. Chớ rề rà rỉ rả với thời gian. Hãy uống lấy thời gian. Không bổ ngang thì bổ dọc!

Con tàu thời gian vun vút. Ai đứng trên sân ga tần ngần?

 

Nhũ đá Phong Nha em từng ngắm hôm nào. Thời gian kiên nhẫn kiên trì là vậy!

Thế nên anh mới đi xa về với ngày xửa ngày xưa. Trái thị vàng cô Tấm!

Thấy em bây giờ. Chiếc hài ấy cho anh!

Em đã đến xứ tuyết trắng trong lạnh thế mà ấm nồng là thế!

Cho hôn lên tuyết chín thời gian nồng ấm môi em lẳng lặng mãi chờ…

Tuyết hay nước cũng là thời gian không ngừng nghỉ

Em đã gặp những tượng đá nào dấu câu thơ chờ người đồng điệu đồng tình.

Ôi những nàng Thơ khắp mọi miền ta đến. Trên khung cửi thời gian đang dệt lụa điều.

Để chúng mình mặc lên sau phút 93, 89 dâng trào!

Dẫu có khi băng cờ ấy phải cất đi. Thì em ơi đâu phải là trận cuối!

Hãy chờ nghe em, phút ấy anh về!

 

8. BÃO TỐ VÀ SỨC XUÂN

Bão

Cây cổ thụ bỗng bật gốc nằm ngổn ngang đường phố. Đâu từ Âu – Mỹ tài chính, ngân hàng tan tác còn không?

Đâu nước lụt ngập tràn phố thành sông thành suối. Xe hơi nằm im đợi những con thuyền!

Những con sông nào tối sầm mặt mũi, nghẹn ngào trong tâm địa những Vedan

Bão gió, bão tiền, bão môi trường ô nhiễm. Bao mẹ già, em thơ trong hôi thối tháng năm dài kêu trời những đâu mà chẳng thấu!

 

Góc cầu, hẻm phố hút chích tràn lan. Khách sạn nhà hàng mại dâm nhảy nhót

Tiền cứu trợ đồng bảo gian nan lũ lụt cũng bị ăn chặn. Tiền thương binh liệt sĩ cũng bị ăn bớt. Luơng tâm còn không chỗ con người!

Tượng đài, công trình gì cốt thép hóa “cốt tre”, diễn văn khánh thành cũng làm bằng xi măng giả dối. Chưa xây xong đã sụp đã hư! Nền nhân đức móng còn đâu bền vững.

 

Những khu rừng già trơ gốc xương lên trời kêu cứu. Chương trình trồng rừng lác đác cây non.

Học trò nào đón đường chém thầy cô giáo? Bé thơ nào cô mẫu giáo tát mặt bầm đen?

Những PMU nào trong bóng tối nằm im. Nóc nhà nào đang dột?

Đất nước hòa bình mà lòng dân bất ổn, bất an!

 

Bão lòng dân. Mây đang vần vũ. Công nghệ nào làm tan cơn bão từ xa vũ trụ?

Anh hỏi em, em lại hỏi anh. Đâu chỉ bàn chuyện nhà chuyện cửa. Chuyện nước non, nhà – nước, nước – nhà nặng cả hai vai!

Nhớ thuở nào nghìn cân treo sợi tóc. Sóng vỡ bờ đê!

Và doanh nghiệp em từ phá sản đi lên đỉnh Sao vàng đất Việt! Náo nức con tim!

 

Ra biển lớn nhìn gần nhìn xa, tầm nhìn nào không say sóng

Dân đào hầm ven biển tránh bão. Quân dân hợp sức chống chèo! Mỳ gói bây giờ là hão hạng,

Khí hậu biến đổi rồi, mực nước biển dần dâng. Sao nước đến chân mới nhảy.

Đâu chỉ Anh vào WTO. Em lo giữ sân nhà. Luật chơi hay chiến trận thử anh hào. Nữ tướng là em!

 

 

Xuân

Xuân đến sức xuân đầy tràn tuổi hai mươi mười tám

Anh ơi xuân đi, hoa tàn nhưng trái đang lớn căng sức sống. Chẳng phải “sạch không”. Xuân tụ lại đấy mà!

Xuân chỉ thêm tuổi, xuân già, gừng cay. Gỗ thơm thơm và hoa văn nổi rõ. Xuân bây giờ là đây!

Đừng buồn anh nhé! Hãy tìm xuân của em đang cất giữ chốn nào! Xuân gặp mùa lại nở đóa hoa tươi!

 

Bão lũ vậy. Gió rét thất thường vậy. Nhưng đào/ mai vẫn nở, dẫu có búp muộn màng. Tết em về áo mới cho con.

Mâm ngũ quả và hương trầm nghi ngút cháy. Tỏa hương ơn nghĩa ông bà nội ngoại đâu chỉ ở quê ta mà cả ở chân trời ngoại quốc…

Khắp nẻo xuân về. Xe tàu trẩy hội. Sức sống trong đất trời từ bão tố, nước mắt mà thành.

Cùng tất biến. Hanh thông lòng ta hay lòng trời cũng thế!

 

Ta là ai? Đảng là ai? Hội tụ nhân tâm, trí tuệ nhân quần tỏa sáng. Nghìn thu sau trước đã lên hương!

Đảng từ thợ mỏ như anh và như em cô gái thôn quê, thầy giáo như con ta. Đảng và Dân, như Anh và Em hai mà là một vậy.

Thế nước đang lên, mặt trời thức dậy nhưng không có đường thẳng nào tất thắng… Đừng mơ!

 

“Bốn nghìn năm ta vẫn là ta” nhưng ta bây giờ khác ta ngày ấy

Vẫn dựa thế Trường Sơn nhưng biển Đông nay bốn hướng rộng mở hơn nhiều!

Ta bây giờ cả toàn cầu vẫn gọi, đón chào xuân mới. Một nửa ta phía ấy toàn cầu!

Như bóng đá biết ăn thua từng trái. Bao trái vọt xa ngang. Vẫn niềm tin bất thần phút 93, 89!

 

Ôi chuyện xưa. Mất ngựa vội không buồn. Được ngựa không nỡ vui. Phúc họa ai lường. Ôi thời suy thoái!

Đời biến hóa vô phương. Ta biết giữ dây cương vĩnh cửu. Giữ niềm tin chung thủy làm thần.

Cành xuân cũng vậy, đến đi lẽ trời ai cản. Chỉ có sức xuân, tình xuân như lòng dân ẩn tàng là vô tận vô biên…

Đảng về, Xuân về lại nên rừng nên bờ bãi nên đồng nên ruộng xanh hơn!

 

9. KHÔNG ĐỀ THÁNG GIÊNG

Hoa

Có gì mềm mại, có gì say đẹp như hoa. Sao nỡ bẻ cành, bóp nát hoa giữa lễ hội hoa Tràng An thanh lịch.

Nơi đâu khách sạn trá hình tụ điểm ăn chơi bao em gái ngây thơ tan tát đời hoa bán thân nuôi miệng xót xa lòng!

Những đâu cúng vái thánh thần khấn tài cầu lộc, quan chức lên mau, trông cửa trước, rước cửa sau, một vốn bốn lời.

Di tích nào nghìn đời tinh hoa và máu xương thắm non sông độc lập bị nuối tươi bởi khách sạn nhà hàng sừng sững mọc lên há miệng to hàm răng cá mập!

 

Đá

Lô nhô tường bê tông nắng cháy khô không khốc mắt trẻ thơ. Núi đá xưa xanh như búp cành khổng lồ nhấp nhô đồng xanh bức tranh sơn thủy hữu tình giờ còn đâu!

Lở lói thịt da, trơ gốc, ai lóc thịt da trên thân thể quê hương chảy máu đỏ lòm lòng đau như cắt

Hòn Vọng phu thuở nào cũng đã bị phá nung vôi lòng chung thủy thật giả bây giờ ai tường tỏ?

Đá hóa những con đường, những cao tầng có thương những núi non lòng mẹ đất trời có một không hai lở lói xói mòn trọc đồi nhân đức. Núi Thái Sơn còn không công cha nghĩa mẹ cạn nguồn nghĩa ơn?

 

Sông

Sông suối chảy loạn dòng xói bờ đổ sụp làng quê, nhách nhác, lũ đất cuốn trôi bơ vơ con trẻ mất cha, cô đơn vợ mất chồng trắng khô nước mắt!

Câu hỏi vì sao xưa hiếm nay nhiều, dồn dập bão giông lũ cuốn, đất trời giận giữ thiên tai – nhân tai!

Những dòng kênh thúi đen, no nê lòng tham ai chiếm giữ bạc tiền cạn lòng nhân đức.

Chơ vơ giữa dòng những gói mỳ tôm mưa sa, gió táp, bàn tay đen gầy lũ trẻ chúng con cảm ơn lòng nhân ái khắp nẻo miền quê góp sức!

 

Tham

Trước vành móng ngựa quan tham ăn đất nước mắt muộn màng cay đắng, dân buôn lậu ma túy, động vật hiếm quý, nhói đau trái tim bao bà mẹ, ngơ ngác lũ con thơ đất sụp dưới chân mình!

Đấu tranh tránh đâu, ai cản đường quan tham bị đẩy bị đày bị xéo. Dân kéo lên “cửa quan” khiếu kiện – biểu tình đợt này đợt khác. Kẻ nào đục nước béo cò?

“Lòng dân không yên” nỗi sợ nào hơn thế. Chở thuyền là nước, lật thuyền là nước. Lời người xưa ai thuộc ai quên!

Lỗ mối làm ruỗng chân đê, nước lũ chập chờn lòng tham trăm nghìn lỗ mối.

 

Tết

Ngày Tết, tháng Giêng ríu rít chuyện vui, kiêng nói chuyện buồn. Sao anh nở vẽ lên mặt trái?

Tháng của huân chương, ngày của hoa và hạnh phúc. Nhưng chớ quên trong phúc có họa, trong xuân tươi đã ẩn đông rồi!

Sau chiến thắng ngất ngây, vui chơi trác táng, sùng bái vinh quang “phúc” ấy ẩn chứa họa tàn nghiệp quốc. Bài học xưa chưa cũ bao giờ!

“Lệ chi viên” còn đau nhân thế mãi muôn đời, dẫu “Sao Khuê” đã ngời ánh sáng.

 

Chùa

Thanh thản sao bóng chùa tỏa bình yên tâm tưởng vô biên tự do tịnh độ ai tìm về “a di đà…”

Đau nhói tim ta miền quê một thời chùa chiền bị phá còn đâu nhân danh “hiện đại” bài trừ mê tín dị đoan!

Tháng Giêng ăn chơi thảnh thơi cửa Phật, tu nhân tích đức cây đời rủ bóng xanh muôn vạn tình người kết trái gieo hạt đời sau…

Núi non xanh tình anh mãi thắm mải mê chùa chiền chớ quên lối về để ngơ ngác hồn anh!

 

10. VỀ MIỀN TÂY

Chợ nổi

Lục bình xanh bồng bềnh trôi. Tóc anh bồng bềnh mây trắng. Thuyền em về đâu thời dâu bể?

Giá tăng, lạm phát, khủng hoảng kinh tế toàn cầu, bão tố liên miên nhà đổ vừa dựng lên lại bay tốc mái. Em đi chợ bán mua vất vả bao nỗi truân chuyên.

Chợ nổi tinh mơ đã chật ních ghe hàng. Muôn màu sắc quê vẫn xinh tươi đẹp nhất nụ cười em chơi vơi sóng vỗ chút bình yên nơi thôn dã.

Tóc em bay bay theo gió quấn vào tóc anh hương đồng gió nội tình em thổn thức mãi đường về!

 

Phố mới

Phố xá dậy thì. Tôi về tìm hồn của biển. Nụ cười em đưa đón nắng chiều lưu luyến chân mây.

Phố giang tay chân sải dài phố mở ra biển tầm nhìn thế kỷ. Càng nhớ đảo diết da hơn. Sóng say say sóng bơ phờ. Dắt em lên bờ em lại tươi duyên.

Lòng em bao hớn hở, giờ ăn nên làm ra. Má hồng phây phây chín cả lòng anh nao nao nắng sớm!

Nắm tay nhau nghĩa tình sau trước mặn nồng hương biển gió say say!

 

Gặp gỡ

Gặp gỡ miền Tây đêm ồn ã nhà hàng quán xá. Hàn huyên trăm chuyện xưa nay. Ai sảy chân, sa cơ sụp đổ sự nghiệp vì đam mê tửu sắc tiền tài!

Anh huyên thiên chuyện báo, chuyện văn, câu thơ chất chứa nổi tình riêng – chung và nghĩa khí!

Em im lặng lắng nghe gió thổi khi xa khi gần, sóng lòng vỗ như gần như xa, cát nào hóa thủy tinh khi mềm môi nâng niu hạnh phúc khi nhọn sắc gian hùng cuộc đời tan vỡ, nước nào tắm hết bụi đời dơ?

Chỉ còn mãi nụ cười long lanh ánh mắt gợi thẳm sâu khi tỏ khi mờ lòng người đâu đó thẳng cong ai đo đếm được?

 

May

Ngày xuân ngày hội rủ nhau đi chùa, em chớ quên lời hẹn hò cùng anh với khắp miền đất nước

Ai tha phương không tiền về quê ăn tết, đâu bàn tay nhân ái sẻ chia cho ngõ hẻm nào cũng vang tiếng nhạc ca và thơm hương ngày đón chào năm mới

May rủi ư? Ta có chọn quê, chọn quán để sinh thành, mẹ cha giàu nghèo ai dám tự hào, ai dám trách?

Ta hiểu ta khi cảm thấu nỗi riêng – chung bao phận con người, bao cảnh đời, ai ở bên ta, ai xa miền tổ quốc?

 

Giá như đi đâu cũng thấy da khô khốc xi măng những cao tầng, thì em ơi phố Việt Nam mình hay phương trời Tây đó?

Giá như ai cũng như ai làn da mái tóc nụ cười, thì anh biết tìm em chốn nào đấy nhỉ!

May không phải là thế! Nhà rông Tây Nguyên và mái chùa cong hình long phượng duyên dáng nghìn năm trên khắp nẻo đường còn đó!

Vẫn còn đó biệt thự thời Tây và chùa Khơmer cho em đến và chỉ em là riêng của anh thôi từ nụ cười anh mắt, mái tóc nên tình riêng đôi lứa!

 

Em biết trồng cây cau cổ tích trước sân nhà. Lá trầu không nghìn năm còn muốn kể

Lên sân thượng hòn Vọng Phu thương chồng ánh lên muôn sắc màu kỳ ảo

Má lúm đồng tiền như thế chỉ có em thôi. Nụ cười dành riêng cho anh xôn xao đến lạ, chẳng thấy ở cô gái nào anh đã gặp!

Một chóp cong mái ngói thôi cũng đủ gợi nhớ nón nghiêng che nụ cười ấy quê mình!

 

Em mặc quần bò, áo phông bó sát, lưng ong, dáng đi nền nã nết nhà!

Tà áo dài thướt tha, điệu chèo múa nghiêng cánh đồng, múa nghiêng thành phố và thon thả ánh hồng lúc mờ lúc tỏ gợi bao nét mê say!

Em đi Hồ Gươm, em đi Hồ Tây, em về sông Hương hay Cửu Long mênh mang dòng nước bập bềnh điệu dân ca níu chân anh bên phố chẳng muốn rời!

Đám cưới nhà hàng múa bài ca cô Tấm. Em mặc váy đầm cho khác áo dài lên lớp phải không em? Một vầng trăng khuya tròn ngây ngất!

 

Giàu có ư đâu chỉ nhiều tiền, nhà cao cửa rộng xe lên xe xuống, tiện nghi chẳng thiếu thứ gì.

Cái ta muốn ta cần ta có là phong phú tinh thần và giàu bản sắc. Chẳng bao giờ lặp lại y nguyên trong cả nụ cười duyên và phút đắm say tình tự.

Giá như hồn ta đơn côi và trống rỗng thì tình ta đã chết tự ngày xưa dẫu khi nào cũng lên xe xuống ngựa.

Ta yêu nhau khi trái tim run lên, làn môi cháy nồng lửa hồng ấp e đôi lứa và cùng hướng đi nhưng không lặp lại bước chân mình.

 

Ôi mùa xuân đâu chỉ một màu hồng đào mà đã có cả vàng mai.

Đâu chỉ đỏ tươi mào gà, vàng tươi, trắng ngà hoa cúc

Và bao nữa, trăm hoa đua sắc, áo hồng tươi, áo tím nhung nhớ mấy niềm thương,

Như nghìn vạn nụ cười các em cũng đâu là chỉ một. Nên “mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ” xuyến xao bao cõi lòng đó phải không em?

 

Ôi cuộc đời cần cân bằng và đột phá, cần riêng tư và kết nối nhân quần. Bao lập trình rồi cũng cần thay đổi!

Ta vẫn đi trên trái đất này nhưng sao mảnh đất quê nhà lại đậm đà tha thiết vậy

Vẫn trời đấy thôi, mà sao trăng lưỡi liềm và chú Cuội, ông Thần Nông tuổi thơ cứ rạo rực trong hồn!

Trước máy tính ta làm thơ ca dao và tứ tuyệt, thơ tự do và không vần vẫn nồng cháy và da diết tình ta!

 

Em xa cách muôn phương vẫn tròn vành rõ chữ, vẫn bỗng trầm sắc bằng tiếng Việt muôn điệu quê hương. Anh xốn xang điệu chèo, nao nao vọng cổ, rạo rực khúc dân ca ví dậm khôn cùng…

Mỗi chúng ta là tất cả. Ta sống cuộc đời tất cả trong ta. Đi đâu cũng về soi mình trong giếng khơi thuở nhỏ dẫu bây giờ đã hóa trời xanh muôn thuở trong lòng!

Em đã thành doanh nhân giàu có vẫn thương về xóm nhỏ lá lành đùm lá rách nhớ lời mẹ lúc đi xa…

 

Một ngày mai, một ngày mai ta đến chân trời mới lạ. Vẫn bắt đấu từ ngõ xóm thân thương!

Đường xa lộ, cầu vượt trên cao, xe cộ ồn ào. Ta thèm miền quê xanh và núi đèo tĩnh lặng.

Ta đưa núi về công viên thành phố, đưa mảnh vườn làng lên sân thượng, đưa ngõ xóm vào vila, đưa lòng mẹ cha vào trái tim mãi mãi!

Trong những cao tầng một Việt Nam là anh và em đó, cho con ta vẫn nghe tiếng cồng chiêng và giọng hò xứ Nghệ!

 

Con ta làm phần mềm tiếng Việt, phần mềm cánh hạc, mai rùa dưới cánh máy bay ta!

Internet đưa cả thế giới vào ngôi nhà ta ở. Em đi Oasinhton gần hơn xưa mẹ đi xem chùa Một Cột!

Mâm ngũ quả ngày Tết có cả sâm banh, bia và bánh chưng bánh tét ngàn xưa lạt xanh lạt đỏ trên dưới âm dương!

Bàn thờ ông bà trên tầng cao mát gió bốn phương. Đưa hương trầm thơm khắp nẻo quê hương!

 

Ngày xuân ai đi cầu thành thần, cầu may, cầu lộc, cầu hạnh phúc lứa đôi

Trái tím hướng về đâu, đầu óc tầm nhìn thẳm xa đất mẹ. Ta là chủ đời ta hay là nô lệ chính mình?

Trăm nẻo đường em chọn lối nào đây? đến miền không anh em có nhớ?

Khi anh mang trái tim em đi khắp nẻo quê mình mà ở đâu cũng nửa vành trăng khuyết đợi chờ cầu mong xuân đến!

Ghi chú:

ChúngTa.com  là website của Công ty CP Chúng Ta Học,  hơn 50 bài của tác gải đăng ở website này được nhiều bạn đọc mến mộ…

Cuối đông 2008, đầu xuân 2009

Hồ Bá Thâm

Viện Nghiên cứu xã hội, Tp. HCM