Ảnh internet
Tôi trông kho ở Trường Sơn
Thuốc men, gạo đạn vẫn còn đầy kho
Trông giữ mãi, lại đâm lo
Lâu rồi để gạo trong kho mốc vàng!
Sao lại chẳng thấy ai sang
Chẳng thấy ai đến kho hàng lấy chi?
Chúng tôi sợ khóc sưng mi
Trước nhộn nhịp thế, giờ đi đâu rồi?
Coi kho còn lại mấy người
Toàn là con gái khóc cười với nhau
Quân ta đông thế đi đâu
Pháo địch không bắn, không “câu”đùng đoàng?
Coi lâu càng thấy hoang mang
Kho thì gạo mốc,đạn, hàng mối xông!
Nhiệm vụ vẫn phải giữ trông
Dù không ai lấy, quyết không thể rời.
Qua đi hơn nửa năm trời
Có người trở lại tìm nơi kho hàng
Phút giây gặp gỡ ngỡ ngàng
Mừng người còn sống, còn đang là người!
Vui sao nước mắt lại rơi
Sài Gòn đã giải phóng rồi, các em
Thôi! Bỏ lại đấy, nhanh lên
Xe con đang đón các em ngoài đường…
Nhớ lại kỷ niệm chiến trường
Rưng rưng thương bạn, lại thương thương mình
Coi kho đâu phải hy sinh
Suýt nữa thì đã quên mình coi kho!
Thủ trưởng mừng chúc các o
Nữ chiến sĩ đã coi kho phi thường!
Được câu khen ngợi khiêm nhường
Cũng hả dạ, gái hậu phương – hậu cần!
Nguyễn Hồng Quang
Tổ dân phố Kim Tỉnh, phường Trung Thành, TP Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên