Ảnh internet
Luồn rừng tìm đến Sê Luông[1]
Để sang lấy gạo hậu phương chuyển vào
Trăng vàng rừng khộp lao xao
Hình như có tiếng thì thào dưới khe
Nấp hòn đá cuội lắng nghe
Tiếng đôi trai gái nói về tình yêu:
Anh quê ở tận Bạc Liêu
Còn em quê ở Đông Triều, Quảng Ninh
Anh ơi giờ mỗi chúng mình
Thương anh luống tuổi hy sinh đã nhiều
Gặp nhau đây ta được yêu
Đêm nay trăng sáng đẹp nhiều không anh?
Ừ! Trăng sáng xe vào nhanh
Kho ta nhiều gạo để dành được lâu
Ứ nào! Có phải thế đâu
Lưng em ngưa ngứa gãi nào-hộ em!
Ừ! Trăng sáng xe vào thêm
Ban ngày địch phá, ban đêm xe vào
Anh chết khô thật rồi sao
Hay khờ dại chẳng hỡi nào thương em?
Nín cười định rốn nghe thêm
Bấm nhau hắng giọng đứng lên hỏi đường:
Anh chị ơi đến Sê Luông
Xa không anh chị chỉ đường giúp đi?
Sê Luông đây – anh cần gì
Chúng tôi lấy gạo thế thì ngay đây!
Thế rồi tay nắm bàn tay
Như người thân thiết lâu ngày gặp nhau
Chẳng cần phải đợi chờ lâu
Cơm canh, thuốc – kẹo Hải Châu cô mời
Đói lâu được bữa ngon xơi
Giấc say trên võng đã đời lính trơn!
Nơi bom đạn còn gì hơn
Tình yêu đôi lứa – người thương yêu người
Ngây ngô khờ dại cháy môi
Cười ra nước mắt một thời chiến tranh
Bây giờ kể lại ai tin.
Giai thoại người lính chúng mình xưa yêu
Nguyễn Hồng Quang
Tổ dân phố Kim Tỉnh, phường Trung Thành, TP Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên
[1] Tên một con suối ở Mường Nòong, tỉnh Xa Va Na Khét, Lào – nơi Binh trạm 32 Binh đòan Trường Sơn đặt kho hậu cần.