Thời học sinh, tôi nàng cùng chung lớp
Khi ra về, nàng đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau
Nàng vấp ngã, tôi cũng cảm thấy đau
Nhưng nàng tỉnh rụi, CÓ GÌ ĐÂU mà lo với lắng!
Lúc đi thanh niên xung phong, nàng với tôi về vùng nước mặn
Từ tiểu thơ đài các kiêu sa
Thành kiện tướng vượt mọi phong ba
Đào kinh đắp đập khó khăn chẳng ngại
Tôi xót xa bàn tay con gái
Thì nàng trề môi “con gái thì sao?
Tay chai đen đúa, mưa nắng, CÓ GÌ ĐÂU!
Con trai làm được, tui quyết phải làm hơn thế
Ngày tháng trôi nhanh, xuất ngũ trở về
Tôi nàng sánh đôi, thành chồng thành vợ
Con cái ra đời, nàng cực hơn, tôi không nở…
Nhưng nàng cười, quen rồi, CÓ GÌ ĐÂU!
Cuộc sống mưu sinh, lúc vui, lúc khổ đau
Nàng bươn chải cùng tôi vượt bao gian khó
Thời đi TNXP, vượt bao mưa giông bão tố
Đã tôi luyện nàng mạnh mẽ hơn xưa
Bạn bè hỏi: Mày tần tảo sớm trưa
Sao vẫn đẹp, nụ cười luôn trong mắt?
Nàng trả lời: Mọi điều cứ xem như nhỏ nhặt
Thanh niên xung phong mà, tất cả sẽ chẳng… CÓ GÌ ĐÂU!
TRẦN VIỆT SƠN