Ảnh internet
Có phải em là cô bé học trò năm ấy
Đứng bên kia đường mà nước mắt rưng rưng
Anh cứ vô tư lên đường ba lô trên lưng
Nhìn về phía trước mà không thèm để ý
Có phải em là cô xung phong nhỏ con xấu xí
Đào kinh mà điệu đàng như đi chơi
Để rồi vấp ngã, lấm lem sình bùn, áo tả tơi
Rồi cười khai thiệt , trốn nhà vì… thích áo màu cỏ úa
Có phải em là cô bé quen sống trong nhung lụa
Nay ở nhà tranh vách lá đơn sơ
Không buồn, vẫn ca hát, vẫn mộng mơ
Một ngày nào đó ngồi bên anh ngắm trăng và… thủ thỉ
Có phải em là người xé áo băng bó cho anh không suy nghĩ
Và khóc khi anh tỉnh lại, tay kiếm bàn tay
Không nói gì mà tim anh đã như say
Đập bao nhiêu nhịp, anh chẳng hề đếm được
Có phải em là cô xung phong luôn đòi đi trước
Dù biết rằng chiến trường đầy rẫy đạn bom
Tải đạn cáng thương xuyên rừng đêm hôm
Mong không ai hy sinh vì chậm trễ…
Có phải em là người kiên cường vượt qua ngàn dâu bể
Khi xuất ngũ về vẫn đẹp hơn mọi vì sao
Cô bé ơi lòng anh chợt thấy nao nao
Khi muốn cái gì đó mà luôn khó nói
Có phải em là người trưởng thành trong lửa khói
Nên gan lì cả trong thổ lộ tình yêu
Đâu phải tự nhiên mà lại trốn nhà đi theo…
Sao anh khờ thế, ơ… mà anh khờ thiệt
Có phải em là người anh từng quen biết
Từ thuở học sinh đến lúc xung phong
Thế là anh đã có dịp thổ lộ tấm lòng
Mình yêu nhau nhé, ừ, em chờ từ lâu lắm !
TRẦN VIỆT SƠN