Con đường nước mắt (Khúc II)

Đăng lúc: 31-07-2023 9:36 Sáng - Đã xem: 113 lượt xem In bài viết

(Trích Trường ca của Trịnh Ngọc Dự)

Ảnh internet  

KHÚC II: Rừng ơi

 

1.

Vượt con suối con khe biết rừng rộng lắm

Cây thâm nghiêm vươn nhánh chở che người

Rừng cho cây làm sạp làm giường

Cho cây nứa cây gianh làm lán

 

Rừng đẹp quá chúng tôi chưa kịp ngắm!

Nơi mặt đường giục giã tiếng còi xe

Máy bay Mỹ đánh hơi con đường đỏ

Pháo sáng rình soi từng vết xe qua

 

Khẩu hiệu trong tim “Mặt đường là trận địa”

Cuốc xẻng, đục choòng vũ khí chúng tôi mang

Tiếng mìn nổ là niềm vui phá đá

Phát súng chỉ thiên là hiệu lệnh cứu đường

 

Ở đâu con đường do người đi mãi mà thành!

Ở đây con đường mồ hôi bao ngày chúng tôi đổ

Sức trẻ mài mòn năm tháng

Và máu đỏ thấm trên từng cây số

 

Chúng tôi nối căn hầm ra trận địa

Địch đánh ngày chúng tôi chuyển sang đêm

Người đào đất trên cao, người san bờ vực

Đêm rì rầm từng đoàn xe lên…

 

Bom Mỹ giội mặt đường máu đổ

Nâng xác bạn trên tay mới hiểu rõ nơi này

Bữa cơm chiều lưng xoong bỏ dở

Bát đũa bạn cầm thừa lại chiều nay!

 

Nỗi thương bạn, lòng căm thù giặc

Thời gian đâu cho một phút yếu mềm!

Chúng tôi nhận gánh thêm phần việc

Con đường dài chẳng phút bình yên

 

 

2.

Giặc quỷ quyệt nhưng làm sao biết hết

Chúng đánh bom liệu đủ mấy ngàn ngày?

Phá sao được con đường dằng dặc

Đồng đội ta có mặt khắp con đường

 

“Chúng nó đánh … chắc đâu đã trúng

trúng rồi, chắc chết được đâu!”

Đường nới rộng những cua tay áo

Hố bom sâu ta lấp chặt hố bom

 

Rừng ơi rừng chở che năm tháng

Kẻ thù kia quỷ quyệt khôn lường

Văn minh Mỹ đến tột cùng tội ác

Chặn đường ta: Độc Lập Tự Do!

 

Trời mưa dầm, chúng quăng bom tọa độ

Trời nắng nung, từ bốn hướng bổ nhào

Ngăn đoàn xe, bom từ trường chúng rải

Bất thình lình bom nổ chậm đinh tai

 

“Cây nhiệt đới” giăng khắp nơi nghe ngóng

Gọi máy bay đến trận địa ném bom

Gây sát thương thả bom bi, bom cháy

bom phát quang, mìn vướng, bom chùm…

OV-10 thuộc Không quân Hoa Kỳ bắn rocket khói phosphor trắng để đánh dấu một mục tiêu dưới mặt đất. Ảnh internet  

Lũ OV-10 vo ve thêm sốt ruột

Đạn hỏa mù bất chợt chỉ điểm mục tiêu

Từng tốp máy bay bổ nhào bắn phá

Những vạt rừng nghiêng ngả liêu xiêu

 

3.

Chúng tôi qua mùa thu mùa đông

Bốn mùa chuyển quân, quanh năm lán trại

Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng

Ăn tranh thủ, ngủ khẩn trương…

 

Dựng hầm làm nhà, kéo tăng buộc võng

Giấc ngủ giữa rừng chớp mắt nhìn trăng

Nghe tiếng côn trùng biết mưa biết nắng

Nhìn sao trên trời đoán tháng đoán năm

 

Ở ngoài ấy giờ làm gì hở mẹ!

Lúa đã lên xanh, ngô đã trổ cờ?

Đến bao giờ rơm vàng đầy ngõ

Bữa cơm thơm mùa gặt mọi nhà

 

Thêm cái tết con chưa về được

Trăng có còn sáng ở bờ ao

Cây nhãn sau vườn, cây na trước ngõ

Bên góc sân rực rỡ hoa đào!

 

Con ở đây nghe tiếng bom đạn rít

Tiếng tàu bay mãi rồi thành quen

Chỉ nỗi nhớ cứ ngấm vào da thịt

Trong tâm can là bóng mẹ sớm hôm

 

Chúng tôi qua mùa thu mùa đông

Không thể nói là không đói, không khát

Thèm một cọng rau ở giữa rừng già

Rau dớn, rau tàu bay cũng hết!

 

Không thể nói là không ốm, không rét

Áo quần đâu cho lại với bụi đường

Một tuần lễ hong chưa khô tay áo

Một chiếc khăn tiểu đội dùng chung

 

Cây bấn trắng thay lá chè đun uống

Rau má ư! Phải dành bạn ốm nằm

Sốt rét rừng mỗi người mỗi bận

Da tái,

 mắt mờ,

 tóc rụng,

 môi thâm…

 

Không thể nói là không gian lao, đổ máu

Suất cơm ăn phải bớt giảm mấy lần

Chuyến xe lên bom thù chặn lối

Người chờ xe bên suối mắt rưng rưng…

 

Không thể nói là không khổ buồn, đau đớn

Tuổi thanh xuân mòn mỏi giữa rừng già

Con gái ôm nhau cười khanh khách

Thèm bàn tay níu lại chút xuân thì…

 

(còn tiếp)

Trịnh Ngọc Dự