(Trích Trường ca của Trịnh Ngọc Dự)
Những phần mộ liệt sỹ tại nghĩa trang TNXP Thọ Lộc được chăm sóc chu đáo. Ảnh internet
KHÚC VII: Vĩ Thanh
Đâu con đường “còn đứng chơ vơ”!
Đâu con đường đã thành đại lộ
Đường bốn làn xe, dải phân cách giữa
Lan can cứng, lan can mềm…
Ta trở lại con đường tới Cha Lo
Ánh sáng dọc hàng cao áp
Đoàn xe từ Hòn La, Vũng Áng
qua tượng đài “Đồi Ba Bảy” …
Đường Hồ Chí Minh!
xe vun vút Đông Trường Sơn
Con đường bê tông thay con đường bụi đỏ
Ôi những cánh rừng, cánh rừng thương nhớ!
ngút xanh trên thảm cỏ năm xưa,
mùi cỏ cháy một vùng đồi loang lổ…
Tìm dãy lán, ngôi nhà em ở
Đã lên xanh cây cối đại ngàn
Cầu khỉ, bây giờ xây cầu mới khang trang
Bạn ta mất chắc giờ yên dạ
Ông bà đã nhận con dâu, cháu nội
Trong nỗi đau bỗng gặp niềm vui!
Những đôi mắt ngóng theo bàn tay vẫy
Những nụ hôn dưới vành lá ngụy trang
Chiến trường bời bời bom đạn
Trường Sơn tít tắp con đường…
Bạn về từ bạt ngàn sim tím
Thấp thoáng bên vườn mẫu đơn
Cửa thiền áo nâu niệm Phật
Chùa xa tiếng mõ ru hồn…
Bao người bạn tay cày tay cuốc
Từ những con đường về lại một con đường
Gieo thửa mạ, mong mùa gặt mới
Vết thương xưa…đừng trái gió trở trời!
*
Tháng bảy miền Trung hầm hập gió Lào
Ta lại đi những mái đầu đã bạc
“Con đường xưa” một thời trận mạc
Người trở về rạo rực bến Phong Nha
Những Thọ Lộc, Vạn Ninh, Tân Ấp[1]
Bao hàng bia sương khói trắng chiều
Thắp nén hương tạ cùng đồng đội
Gió đâu về? sao gió quấn theo ta!
Cho ta tựa vào con đường đất đỏ
Làm hành trang bước tiếp giữa cuộc đời
Ta hỏi đất, đất ứa ra giọt nước
Nước mắt con đường – hạt máu tuổi hai mươi.
(hết)
Trịnh Ngọc Dự
[1] Ba nghĩa trang liệt sĩ TNXP trên đất Quảng Bình