Ảnh internet
Con đường! Tôi gọi con đường
là khi em hát lời thương qua cầu
là khi bom dội trên đầu
đất đang ứa máu, cả bầu trời rung…
Con đường giờ khuất sau lưng
Máy bay còn đuổi theo từng cơn mơ
Bàn chân bước tự ngày xưa
Qua bao đường đất…như chưa đã từng!
Mắt nhìn gặp mắt rưng rưng
Chia tay cuối dốc, người dừng ngã ba
Lối nào về chốn phồn hoa?
Đường người thảm đỏ, đường ta gập ghềnh
Đường tơ con nhện giăng tình
Xa xôi…đường nhớ đã thành khói sương
Năng đi mà chẳng thành đường
Giờ em tít tắp ở phương trời nào
Chỉ còn trong giấc chiêm bao
Con đường cỏ dại hôm nào cũng qua
Đường đời mỗi bước một xa
Bình minh trước mặt, thoắt đà hoàng hôn
Mới hay muôn nẻo con đường
Khi kết thúc, cũng lối mòn đó thôi!
Trịnh Ngọc Dự