Ngày ấy mà có gan liều
Thì tôi đã được em yêu trao quà
Cho vào vườn cấm hái hoa
Tôi đã không giám vượt qua chính mình!
Sợ không may mắn hy sinh
Để em dang dở một mình đạn bom
May mắn có thể có con
Để em mang nặng vuông tròn ra sao?
Trân quý tình em dâng trao
Để cho anh biết ngọt ngào tình yêu
Khổ anh không có gan liều
Mong em đừng giận không chiều khổ em!
Để rồi mãi mãi không quên
Em là cô gái giao liên đưa đường
Em đẹp quá ở chiến trường
Dưới màn pháo sáng là gương mặt hồng
Của người con gái miền Đông
Đất phương Nam –đất chín rồng –anh thương
Mong ngày giải phóng quê hương
Em về có được yêu thương vẹn tròn
Lúc này chưa hợp vẫn còn
Phải đi chiến đấu đạn bom chẳng từ
Tặng em mảnh chiếc khăn dù
Để làm kỷ niệm chiến khu-chúng mình
Có trong nhau một mối tình
Yêu nhau đẹp đến lung linh tình người
Xa em xuống Đồng Tháp Mười
Ngắm sen anh nhớ nụ cười của em!
Sau ngày thống nhất anh lên
Thăm chiến khu, hỏi thăm em để tìm
Hỏi đâu cũng chẳng biết tin
Em về đâu-cô giao liên- đất chín rồng?
———–
Nguyễn Hồng Quang
Số nhà 714 TDP Kim Tỉnh phường Trung Thành TP Phổ Yên tỉnh Thái Nguyên