Đến hẹn lại lên, các cựu TNXP lại gặp nhau trong Liên hoan văn nghệ các Hội Cựu TNXP toàn thành phố Hồ Chí Minh lần thứ hai năm 2020 vào ngày 25/7 vừa qua tại Nhà Văn hóa thanh niên.
Từ những nơi xa xôi như huyện Bình Chánh, quận Thủ Đức, Quận 12…cho đến các quận nội thành như Quận 3, Quận 1, quận Bình Thạnh, ai nấy cũng nôn nao nên mới 6g30 sáng đã có mặt. Mặt cười vui hớn hở, tay bắt tay, và những cái ôm thắm đượm tình đồng đội. “Ủa, năm nay còn hát nổi không, còn bà kia, sao càng già càng đẹp vậy ai mà chịu nổi”; một ông tóc bạc trắng ôm một ông tóc đen hỏi thăm như thể quen lắm, nhưng rồi hỏi nhỏ “mà ông ở quận mấy vậy, lúc xưa có đi biên giới không?”. Ở cửa hội trường, vài bà tóc đã hoa râm đang trang điểm lại và làm điệu để chụp hình. Còn trong hội trường, có một nhóm đàn ông đang đứng trò chuyện rôm rả, nào là “ê, bà ấy có đi dự không, năm ngoái bả ca tuyệt vời luôn”, nào là “năm nay quận ông huy động đông người quá vậy trời, tính lấy thịt đè người hả bạn”, nào là “ông đơn ca hay múa mà sao lại lên đồ đẹp vậy hả, tính cưới bà nữa hả, tụi tui mét à”, nào là…Ở ngoài, có một nhóm các bà đang ăn vội ổ bánh mì. Họ kháo nhau “buồn ghê, cái bà ca như ca sĩ của quận tôi năm nay đi nước ngoài rồi “. Rồi có bà lại thì thầm “hôm nay chắc thằng cháu ngoại khóc tét rún luôn, thôi kệ, diễn xong rồi về, có sao đâu, mấy chục năm lo cho chồng con, giờ thì tui mắc ca lắm lắm luôn”. Một bà mặc bà ba đen chen vào “mỗi lần lên ca là nhớ hồi ở biên giới ghê, vừa tải đạn mà lại ca hát vang trời, bị sếp quất mấy tờ kiểm điểm, hú hồn, tởn luôn, giờ được ca thì nhớ… tụi nó…”. Bà kế bên xoa dịu “qua rồi bạn ơi, bây giờ được hát thì hát cho hay đi nhé”. Nhưng đâu đó, xen vào những nụ cười vẫn có những giọt nước mắt “năm nay chị A không đi được vì bị tai biến 2 tháng rồi”. Rồi khi có một ông hỏi thăm về một đồng đội cũ “người ấy năm xưa của tui đâu rồi ?”, bà mặc áo xanh trả lời “ông hờ hững quá, nó …đi xa rồi, từ Noel năm ngoái! “, vài giọt nước mắt đã rơi…
Vui có buồn có, nhưng tựu chung vẫn là những khuôn mặt hừng hực sôi nổi như cái thuở 18-20 vác ba lô lên đường năm nào. Lên sân khấu, họ diễn như chưa bao giờ được diễn, vẫn còn đó sự vô tư vui vẻ nhiệt tình, dù đâu đó vẫn còn sơ sót về nhạc lý hoặc ca bè. Có cháu đoàn viên vào xem đã hỏi “ủa, cô đó bao nhiêu tuổi mà hát như ca sĩ chuyên nghiệp vậy ta ?”. Chắc chắn không ai ngờ họ đã là những ông bà 60-70 tuổi, cháu nội cháu ngoại cả chục đứa. Nhưng, có ai biết đàng sau những tiết mục đang trình diễn đó, là những hy sinh thầm lặng không dễ nói ra, người phải bỏ buổi chợ, người mới vừa ra viện, người thì ngưng chạy Grab cả tuần nay, người phải gởi cháu cho hàng xóm…
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, ai nấy đều có phần thưởng, tuy chỉ là tượng trưng. Không ai so kè nhau dù là một chuyện nhỏ, quận này quận kia thì cũng là đồng đội một thời gian khổ có nhau. Rõ ràng trong ca hát, không có phân biệt già hay trẻ, sang hay nghèo. Tất cả chỉ là giúp cho những người già hoài niệm về một miền ký ức tươi đẹp và thư giãn sau một thời bôn ba với cơm áo gạo tiền. Chắc chắn trong khâu tổ chức sẽ không khỏi thiếu sót, nhưng những cựu TNXP đã được một ngày vui, một ngày thỏa lòng đam mê. “Năm tới gặp lại nghe, nhớ lắm các đồng đội ơi !”, những cái ôm thật chặc, những cái bắt tay, rồi họ chia tay. Dư âm sẽ còn đọng lại. Rồi năm tới, đến hẹn lại lên, họ lại gặp nhau, không biết ai còn ai mất …
TRẦN VIỆT SƠN