Đã bao lần tôi choáng vì đôi mắt ấy
Đôi mắt sâu chứa đựng nét suy tư
Cô gái xung phong dáng vẻ tiểu thư
Cũng tay cuốc, tay leng[i] kém gì đồng đội
Đứng bên dòng kinh hương đồng gió nội
Tôi lén nhìn, à, cô ấy cũng nhìn tôi
Người đầy sình lầy chân tôi bước vội
Để nhìn kỹ xem có phải là em
Chỉ còn đôi mắt, mặt mũi thì lấm lem
Em vẫn tươi ánh nhìn rực rở
Lòng rộn ràng, tim tôi như gợi mở
Một điều gì…, chẳng biết vì sao
Tôi ra chiến trường, vượt bao giông bão
Em thì về quê cuộc sống dần trôi
Ngày bình yên em gặp lại tôi
Cũng đôi mắt ấy, có vẻ trách hờn rất lạ
Ngồi bên tôi , nắng chiều xuyên kẻ lá
Sao lúc xưa…anh không nói gì đó …với tui
Để bây giờ tui lỡ…, em chợt cười vui
Sao mà khờ quá, hoa đây vẫn chờ người hái
Tôi bừng tỉnh, con tim vui trở lại
Thời đó, tui chỉ nhìn có dám nói chi đâu
Đôi mắt em sáng tựa mọi vì sao
Nói lên tất cả, ngu ngơ tôi nào có biết
Thế bây giờ…bây giờ tui nói thiệt
Tim đã xôn xao, từ cái nhìn đầu tiên
Thôi thì …như cái lẽ tự nhiên
Tôi muốn nói… , vẻ thẹn thùng , mắt em rực sáng … !
TRẦN VIỆT SƠN
[i] Máng xúc hình bán nguyệt, khi xúc đất thành hình thỏi dài, quăng lên bờ kinh (kênh)