Bao năm rồi mà em vẫn còn giận
Dù càng giận, mặt em càng dễ thương
Vẫn mái tóc, xỏa dài thoảng đưa hương
Dáng dấp ấy, một thời, hồn ai say đắm!
Rồi nhìn xa xăm, giọng em đầm ấm
Ai biểu năm xưa không đưa áo tui may
Tải đạn bao ngày, vai rách sút lai
ẤY đòi tự vá, đường kim chạy lên chạy xuống
Rồi tui bị trặc chân, ẤY cõng đi trên bờ ruộng
Có phải bác sĩ đâu, mà nắn gân đau muốn chết
ẤY xạo với tui, cõng bé hoài không thấy mệt
Dù lắm chông gai, lại không ít hiểm nguy
Khi hỏi về tình yêu, ẤY nhăn mặt nghĩ suy
Yêu chi sớm giữa chiến trường biên giới
Lỡ…có gì, thêm một người chờ đợi
Người thật kỳ, hỏi thế mà chẳng hiểu dùm tui!
Rồi khi bị thương, tui khóc, ẤY lại cười vui
Trách nhẹ, đồ con nít, cớ gì mà rơi nước mắt
Sao không lo, cáng thương về, ẤY nằm im bặt
Không một tiếng rên, da xanh, tóc rối bù
Lúc yên bình, ẤY sao vừa ngốc, lại lu bu
“Cứ ngỏ lời đi“, tui đang sốt ruột
Vậy mà ẤY cứ tỉnh bơ, nhe hàm răng trắng buốt
Có thích ai không, ẤY hứa sẽ làm mai!
Đến khi tui giận, run khẻ bờ vai
ẤY mới chịu nói “để ý … từ dạo ấy
Không dám ngỏ lời, vì sợ, tình sẽ vụt bay
Vì giữa chiến trường, không biết ai sẽ còn ai…mất
Giờ thì…liều, nắm tay hôn, nói thật
Thế thì bây giờ đổ gạo nấu cơm chung?”
Nói thì nhớ, không cần lời hoa mỹ lung tung
Tui ừ đấy, thương … mà vẫn giận!
Giận tính ngây ngô, cho tình vương vấn
Giận ẤY quá hiền, yêu mà không nói nên lời
Giận nụ hôn đầu, ẤY chẳng đặt… đúng nơi
Giận thì giận lắm, nhưng thương thì…đã…!
Trần Việt Sơn