Ảnh internet
Anh đi trăn trở nghĩa tình
Thương em ở lại một mình bơ vơ
Chong đèn để cửa khép hờ
Biết là không hẹn vẫn chờ cả đêm!
Em sao có thể ngủ yên
Khi nghe súng nổ làng bên nát lòng
Địch đang phục kích bến sông
Đèn chong em tắt anh trông đừng về
Người “cộng sản”bám trụ quê
Gây dựng cơ sở đi về như thoi
Ẩn hiện như bóng”ma trơi”
Để qua mắt giặc gặp người lấy tin
Mỗi khi đèn được chong lên
Là không có địch báo yên lối về
Bao năm mong chút vai kề
Em chong đỏ mắt, đèn le lói đèn!
Em mong đèn thắp sáng lên
Chong đèn, đèn sáng khắp miền Nam ta
Bến Tre đồng khởi quê nhà
Em chong đèn sáng nhìn ra chờ người!
Anh ơi! Anh “cộng sản” ơi!
Lối về bến cũ nhớ người đang trông
Hầm bí mật – anh nhớ không
Và người con gái đã chong ngọn đèn?
Chắc người “cộng sản” không quên
Chắc vẫn thương nhớ ngọn đèn em chong!
Kháng chiến thì đã thành công
Người “cộng sản” ấy còn không hay là?
Như mai vàng đẹp quê ta
Ngọn đèn huyền thoại em là người chong
Đèn chong sáng đất Thành đồng[1]
Đèn chong sáng mãi trong lòng miền Nam!
Nguyễn Hồng Quang
Tổ dân phố Kim Tỉnh, phường Trung Thành, TP Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên
[1] Tháng 2-1946, thay mặt Chính phủ, Bác Hồ đã tặng đồng bào miền Nam danh hiệu vẻ vang: Thành đồng Tổ quốc