Ảnh internet
Hồi ấy tôi đi xung phong
Trong đơn vị có cô nàng xinh xinh bé nhỏ
Tưởng yếu,nhưng không, nàng có “võ”
Đánh gục bao trái tim trai trẻ như tôi
Tôi …thích nàng, nhưng không dám hở môi
Nhưng rồi liều, một buổi chiều mưa tầm tả
Bước tới gần, anh…anh…”cái gì đó hả?”
Mặt lạnh lùng, “lo làm đi, không giỡn à nghe!”
Bên bờ kinh,cứ mỗi lần thấy nàng e ấp nón nghiêng che
Là tôi thấy lòng xao xuyến lạ
Muốn lại gần cứ sợ câu “cái gì đó hả”
Hy vọng có lúc “nói đại đi, không giỡn à nghe”
Một ngày nọ bầu trời đầy ắp tiếng ve
Hai đứa lên đường cùng ra biên giới
Nhưng lại ở hai nơi,chia tay í ới
Anh thích em…, em cũng…, trao tay chiếc nón tai bèo
Chiến tranh qua đi, nhưng mỗi người một nẻo
Tìm lại nơi xưa, hỏi thăm bạn bè
Mới biết nàng đã về quê, vẫn còn cô lẽ
Tim rộn ràng, không biết nàng còn nhớ…
Gặp lại người xưa, sao lòng bỡ ngỡ
Đội nón tai bèo, tóc dài, duyên dáng áo bà ba
Khác hẵn cái thời vượt mọi phong ba
Da đen đúa, tóc vàng như cỏ cháy
“Ủa, gặp lại nhau mà đứng như trời trồng vậy”
Anh…mà…anh…, “cái gì đó hả?
Nói gì đi, cứ mãi ngắm người ta”
Ờ…anh…nhớ…thích…muốn làm bạn được không?
“Để coi…, nhưng bạn thì mênh mông
Phải lạ hơn một chút thì tui mới ưng bụng”
Như mở cờ, tim tôi đã bị nàng bắn trúng
Anh…thương em, “thiệt hôn, không giỡn à nghe!”
TRẦN VIỆT SƠN