Ảnh internet
Em hỏi anh, chừng nào anh trở về
Anh trả lời vui “chừng nào à , không biết”
Khi dịch bệnh còn, sức anh không tiếc
Anh không đi, ai sẽ đi đây
Anh là bác sĩ, anh còn khối óc đôi tay
Khi chung quanh vẫn còn người mắc bệnh
Xung phong đi, không chỉ là mệnh lệnh
Mà là tiếng gọi từ tận đáy lòng
Tuyến đầu chống dịch em có thấy không
Hàng ngàn người vượt qua gian khổ
Thức trắng ngày đêm, sóng dịch cứ nhấp nhô
Nay yên chỗ này ,mai bùng lên chỗ khác
Áo bảo hộ thùng thình, bữa cơm đạm bạc
Mắt kiếng, khẩu trang nóng mấy cũng phải đeo
Người người ngưng việc, cuộc sống thêm ngặt nghèo
Làm sao anh hờ hững, khi con COVID vẫn còn đâu đó
Ngày xưa cha đi TNXP, vì cuộc sống còn nhiều gian khó
Đất nước mình mới qua khỏi chiến tranh
Nay sao anh làm ngơ, để dịch bệnh hoành hành
Trong khi anh đang là thày thuốc
Anh đi đem yên bình cho người thân thuộc
Bà con xóm làng trở lại yên vui
Chống dịch như chống giặc, không thể thóai lui
Mình hy sinh một chút cho mai sau, em nhé .
TRẦN VIỆT SƠN