Mối tình Trường Sơn

Đăng lúc: 20-09-2021 10:48 Sáng - Đã xem: 27 lượt xem In bài viết

Ảnh internet 

 Được sự hố trợ của Tiểu đội 2 cùng với máy xúc của Đội tăng cường nên cuối giờ đường đã thông. Trên đường về trời cũng đã xẩm tối, đến đầu ngầm chúng tôi thấy một xe hàng đang vị sa lầy, lái xe thì đang đào đào bới bới. Bình chạy lên hỏi trống không Xe làm sao thế ?

 Lái xe là một chàng trai tầm 22 hoặc 23 tuổi, mặt mày lấm lem, nghe hỏi anh quay lại

– Xe bị sa lầy, may quá nhờ các cô hỗ trợ chứ một mình tôi xoay sở mãi mà chưa rồi!

– Cái Xuyên nhanh miệng, ôi dào mặc kệ anh, chúng em suốt cả ngày mệt bỏ xừ đây này.

– Bình chạy lên, sao em nói vậy dù thế nào đi thì đây cũng là nhiệm vụ mà. Rồi cô nói to nào tất cả tập trung đưa hàng xuống rồi đẩy xe lên nào. Cả tiểu đội miệng nói, tay làm chỉ một loáng là xong. Tất cả đều mệt chẳng ai nói với ai câu nào.

Xuống suối rửa tay xong chàng lái xe đi lại gần :

– Cô là tiểu đội trưởng à

– Vâng em là tiểu đội trưởng

– Cô quê ở tỉnh nào, tên gì ?

– Em tên Bình, quê Thanh Hóa

– Anh là Thanh cũng Thanh Hóa đây, vậy là đồng hương rồi hôm sau trở ra anh sẽ vào thăm nhé, bây giờ anh phải đi. Nói rồi Thanh lên xe vụt đi.

***

 Vừa trên tuyến về chưa kịp thay quần áo, có tiếng gọi chị Bình ơi có khách đây này. Trong nhà bước ra Bình ngờ ngợ, chẳng lẽ là anh ấy.

– Bình đấy à, em có nhận ra anh không ?

– Có phải anh là….

– Anh là Thanh lái xe hôm bị sa lầy ở ngầm đây mà.

– Em vô tình quá….

 Ánh trăng đêm Trường Sơn chiếu qua kẽ lá, soi rõ hình bóng hai người bên bờ suối. mấy con chim bắt cô chói cột lảnh lót cất tiếng trên cành cây. Thỉnh thoảng mấy thằng F4 đi mò đêm, tiếng động cơ rợn tóc gáy. Bên bờ con suối cạn đôi bạn trẻ kể cho nhau nghe bao chuyện kỷ niệm của quê hương.

– Thanh quay sang Bình, ngày mai anh đi rồi không biết bao giờ trở lại, chiến tranh ác liệt, nhỡ anh làm sao thì…. Bình bịt miệng Thanh, anh đừng nói nữa… em sẽ mãi mãi chờ anh !

– Một loạt bom nổ trên trọng điểm, Bình cầm tay Thanh, anh ạ chắc chúng nó lại làm mất đêm nay của chúng em rồi! Mai anh đi bình an nhé nhớ viết thư cho em.

                                            * * *

 Họ đã gặp nhau tại hội nghị tôn vinh những chiến sĩ Trường Sơn kinh doanh., sản xuất giỏi.

 Sau chiến tranh Thanh phục viên với thương tật 2/4, anh đã vượt qua khó khăn vất vả xây dựng trang trại vườn rừng rất hiệu quả, có thu nhập hàng năm gần 200 triệu đồng. Tuy nhiên hoàn cảnh của Thanh lại lâm vào cảnh vợ mất sớm vì căn bệnh ung thư, con gái duy nhất vừa tốt nghiệp đại học, vì vậy mọi việc đều một mình xoay sở. Đối với Bình cũng có những trăn trở không kém, tuy về kinh tế Bình là chủ một công ty sản xuất thức ăn cho gia súc, gia cầm, có thu nhập hàng năm vài trăm triệu đồng. Chồng Bình cũng là một thương binh, nhưng đã qua đời vì vết thương tái phát. Có một điều không may mắn đến với Bình là trong một trận bom, Bình đã bị thương và vết thương ấy đã vĩnh viễn cướp đi quyền làm mẹ của Bình.

* * *

 Trong căn nhà gỗ được xây dựng theo kiểu nhà sán của đồng bào các dân tộc. Ngôi nhà xây dựng ngay trên chân đồi thuộc khu trang trại của Thanh. Những bông hoa phong lan đang nở rộ. Thanh ngồi ngắm những chú bướm bay lượn, từ cầu thang bước lên Bình đến bên Thanh.

 Anh Thanh nhìn vạt đồi rừng xanh tốt với con suối uốn lượn chảy quanh, giống như cánh rừng và con suối ở Trường Sơn mà chúng mình ngồi ấy nhỉ. Chỉ có điều nơi đây không có tiếng bom rơi đạn nổ, cũng không có tiếng con chim bắt cô chói cột.

 Thanh cầm tay Bình, em thấy không ở nơi đây lại còn có những con ong đang cần mẫn ngày đêm đem mật ngọt cho đời./

 

Bùi Văn Hoằng

Hội viên Hội Văn hóa Nghệ thuật Trường Sơn