Nhớ

Đăng lúc: 12-01-2018 10:39 Sáng - Đã xem: 38 lượt xem In bài viết

Như một lời tự sự để tiễn đưa năm 2017, năm đất nước Việt Nam có nhiều chuyển biến tích cực. Hòa trong không khí sôi động ấy, Ban Liên lạc truyền thống tuyến 16 Trường Sơn đường Hồ Chí Minh huyền thoại được thành lập thể theo nguyện vọng của đại đa số các đồng chí bộ đội, công nhân viên quốc phòng, dân công hỏa tuyến, thanh niên xung phong… đã sống chiến đấu, cống hiến trong khu vực Bình Trị Thiên khói lửa (đặc biệt là khu vực giáp ranh hai miền Nam – Bắc – Vĩ tuyến 17: Quảng Bình – Quảng Trị) trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước của cả dân tộc.

 

 

Tàu về xình xịch sân ga,

Đi bên em giữa chan hòa nắng xuân.

Phố xa mà ngỡ thật gần,

Gió chiều nâng nhẹ, bước chân gót hồng.

“Ta về mình có nhớ không[*]

Rộn ràng chân bước nhưng lòng vấn vương.

Chia tay với những cung đường,

Chia tay đồng đội, chiến trường xông pha.

 

 

Nhớ sao rừng núi là nhà,

Nhớ sao, đồng chí lại là người thân.

Nhớ mai vàng đón gió xuân,

Nhớ đoàn lính trẻ, ra quân trận đầu.

Nhớ sông La (*), nhớ Quán Hầu (*),

Nhớ dòng Nhật Lệ (*), nhớ câu gọi đò.

Khe Ve, Mụ Giạ, Cha Lo (*)

Vượt đèo Đá Đẽo (*), tiếng hò dô ta.

Nhớ sông Son, nhớ Phong Nha (*),

Nhớ đường Quyết Thắng (*), nhớ phà Xuân Sơn (*)

Vượt cầu Long Đại (*) sớm hôm,

Nhớ Đường 16 (*), nhớ cơn mưa rừng.

Mở đường khí thế tưng bừng,

Nhớ khi mìn nổ, vang lừng đó đây.

Đỉnh ngàn lẻ một (*) giăng mây,

Nhớ đoàn hỏa tuyến, chung tay gùi thồ.

Đông Xuân, Dân Chủ (*) xa mờ,

Qua đồi lau, sẽ tới bờ Băng Hiêng (*)

Rì rầm xe chạy thâu đêm,

Lũ to xe vẫn lướt trên mặt cầu (*)

Qua sông lại nhớ suối sâu,

Nhớ đoàn xe chạy, đêm thâu đèn gầm.

Nhớ khi cơm vắt, ngủ hầm,

Hành quân, vác nặng, ướt đầm đôi vai.

Bình minh nhớ tiếng một, hai,

Hoàng hôn, nhớ bước chân ai bước dồn.

Một lần gặp, thuở còn son,

Mà sao hình dáng, vẫn còn trong tim

Ngọn đèn đứng gác, lặng im,

Cả đêm thao thức, đếm tìm xe qua.

Nhớ khi pháo sáng chói lòa,

Vượt lên lửa đan, xông ra mặt đường.

Nhớ khi cấp cứu, tải thương,

Băng qua trọng điểm, xuyên rừng xá chi.

“Địch đánh, ta sửa ta đi,

Đó là mệnh lệnh không gì cản ngăn.

Khuya về chưa kịp rửa chân,

Đã nghe báo động, xuất quân kịp thời”

 

 

Đau thương gian khổ qua rồi,

Trường Sơn ơi, đấy một thời vinh quang.

Ngày nay lịch sử sang trang,

Cùng nhau viết tiếp trang vàng dựng xây.

 

                                                                 Trần Văn Giai

Hà Nội, ngày 31 tháng 12 năm 2017.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

[*] Trích thơ Tố Hữu

* Các địa danh, trọng điểm địch đánh phá ác liệt