Kính tặng Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên, nguyên Tư lệnh Đoàn 559, nguyên Ủy viên Bộ chính trị, nguyên Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng nước Cộng hòa XHCN Việt Nam
Tư lệnh Đồng Sỹ Nguyên – Tư lệnh Bộ đội Trường Sơn, thăm cán bộ, chiến sĩ Tiểu đoàn vận tải 101 trong một chiến dịch vận chuyển, mùa khô năm 1970-1971.
Ảnh: TƯ LIỆU
Ngày ấy, tôi gặp Anh một sáng mùa Đông
Trước Cửa Rừng, Hưng Trạch-Xuân Sơn
Anh trong bộ bađơxuy, ánh mắt sáng ngời,
nghiêm nghị
Trước giờ hội nghị quân chính chuẩn bị
chiến dịch Đông Xuân!
Nghe Tư lệnh truyền lời của Bác
“Dù phải đốt cả Trường Sơn”
cũng phải “giành độc lập!”
Chiến dịch mở đường…
cho những chiến xa
Cho những đoàn quân “ngựa chiến” nối sơn hà!
Từ những ngày đầu xé mây, vạch lá
tìm đường
Các anh “đi không dấu, nấu không khói”
Và những lối mòn dần rõ lối
Đến rộng mở những con đường vượt đỉnh núi non…
Tư lệnh trầm tư dưới mái xanh rừng núi
Đường nào mở gấp, đường tránh,
đường vòng
Đoàn xe nào vào kịp giờ chiến dịch…
Ta tung hoành, dù mưa rừng, đạn xé, bom rung!
Đường 20 và dọc ngang bao con đường đất đỏ
Dọc biên giới Việt- Lào, vượt Bến Hải
thác trào hiểm trở
Bao nhiêu dốc cao, suối thẳm, nắng lửa, mưa tuôn
Sốt rụng tóc vàng da…, nhưng con đường
ngày đêm rộng mở
Bom napan trụi lá, nổ chậm rập rình,
tan hoang bom phá
Ngư lôi, bom bi, từ trường và không lực Huê Kỳ
ngày đêm
Máu ta đổ loang đường, đường tắc lại thông,
Ta chẳng sợ!
Đường xe, đường ống, đường dây…,
đường nào cũng rộn rã…
Tiếng Tư lệnh truyền ra và tất cả lên đường!
Những Đông Xuân và Chiến dịch Hồ Chí Minh,
Nào pháo nào tăng nào súng nào gạo
cả hậu phương rộn ràng ra trận
Vinh quang thay Đoàn 559 anh hùng!
Hôm nay tôi gặp lại Anh giữa Thành phố mang tên Bác kính yêu
Kỷ niệm 50 năm ngày sinh nhật
Bộ đội Trường Sơn, Đoàn 559
Anh đứng đó, như ngày nào, nụ cười dung dung,
mắt sâu trầm tĩnh
Tóc mây giờ đã bạc gió Trường Sơn!
Anh đã từng lên những đỉnh cao
Đỉnh Trường Sơn và quyền lực dân trao
Vẫn giản dị tác phong người lính
Nói thẳng, xông pha, không ngại hiểm sâu!
Tôi lại gặp Anh trên nẻo đường biên giới
Anh đến tận nơi mắt thấy tai nghe
Phải đấu tranh với kẻ hại dân, hại nước
Lại lên đường, Anh lại xông pha!
Dựng xây, đổi mới, giữ cho lãnh thổ yên bình
Khai thác tài nguyên không thể buông xuôi,
khoán trắng
Không thể vì hôm nay, để con cháu ngày mai khổ đau, oán thán
Không thể vì một nhóm người nào để gánh
oằn nặng vai dân!
Bôxit Tây Nguyên, rừng phía Nam, phía Bắc
Có bước chân Anh, dẫu gối mỏi, chân đau
Những kiến nghị của Anh đêm trắng bạc đầu
Tim vẫn đó máu hồng chiến sĩ!
Vẫn thấy Anh vượt lên như thuở nào
Trường Sơn bao trận vượt đèo cao
Vượt qua lửa đạn, băng qua suối
Anh đến từng trạm, hỏi thăm thương binh,
thăm bệnh đau!
Bây giờ không có đạn bom, nhưng «đạn bọc đường »
Vẫn mất mát đau thương – thời kinh tế thị trường!
Bao trận chiến có tiếng súng và không tiếng súng
Vị tướng già vẫn dẻo dai, khí phách kiên cường!
Nay ta trở lại Trường Sơn, thị trấn vui tươi
bên lối đường xưa
Ôi kỳ vĩ Phong Nha, linh thiêng “Hang Tám Cô”
Cuộc sống mới nở hoa trên con đường của Bác
Càng nhớ Anh, và còn đó bao chiến sĩ
đã hóa thân vào màu đỏ sắc cờ!
Tôi muốn tạc tượng Anh vào ký ức muôn người
Trên đỉnh Trường Sơn, bên những tượng đài
Người Tư lệnh Quân đoàn 559
Tướng Đồng Sĩ Nguyên, cao cao núi non
thế đứng giữa trời[1].
Cựu TNXP Hồ Bá Thâm
Tiến sỹ triết học, hội viên Hội Nhà văn TP.HCM, Phó Chủ tịch Hội Khoa học phát triển nguồn nhân lực và nhân tài TPHCM
[1] Bài thơ này đăng trong tập Trường ca nỗi niềm, NXB Văn học, năm 2011; tập thơ này đựợc giải ba, sáng tác VHNT về Học tập làm theo theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, năm 2012 của Ban Tuyên giáo Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh.