Những món quà tết vô giá

Đăng lúc: 08-01-2024 9:30 Sáng - Đã xem: 96 lượt xem In bài viết

Huyết tâm thư xin được ra chiến trường phục vụ chiến đấu của cán bộ, đội viên Thanh niên xung phong. Ảnh: tnxp.hochiminhcity.gov.vn 

   Tôi ngồi ở ngoài sân uống trà và ngắm hoa mai đang nở, trời về cuối năm hơi se lạnh nhưng trong lòng tôi ấm áp lạ kỳ. Con cái về chơi đầy đủ, bà xã thì đang chỉ cho cô con dâu gói những đòn bánh tét cuối cùng để đêm nay thì nổi lửa. Thằng con trai lớn gom củi và chuẩn bị nồi nước sôi, đứa con gái thì đang chăm chú vô mấy cái hũ củ kiệu củ cải dưa món. Nói chung, tất cả đều hoàn hảo để đón Xuân, nhưng trong tôi chợt thấy hình như còn thiếu thiếu một cái gì đó…

 Mùa Xuân năm đó tôi vừa từ TNXP xuất ngũ về, nghề nghiệp thì không, tiền bạc thì cũng không khá gì lắm. Ngày Tết, ai nấy vui vẻ bên gia đình, còn tôi thì lọc cọc trên chiếc xe đạp cà tàng đi khắp nơi tìm việc làm. Áp lực mưu sinh đè lên vai vì tôi là con trai duy nhất, ba thì đang bệnh, mẹ thì mới mất, bà con thì chẳng ai khá giả gì, bạn bè TNXP thì mỗi người mỗi hướng không ai giúp đỡ ai được. Tôi đạp xe đi mà đầu cứ nghĩ đâu đâu, lòng thì nặng trĩu… Bổng, “rầm”, lo suy nghĩ miên man nên đã lở đụng vào 1 cô gái đang băng qua đường. Tôi hết hồn “thôi chết, người ta rủi có bề gì thì làm sao đây, túi thì không tiền, người ta mà làm khó dễ có nước tôi độn thổ “. May sao, cô ấy chỉ trầy chân sơ sơ, tôi đỡ cô ấy đứng dậy rồi gãi đầu “ cho tôi…xin…lỗi nghe, tôi không cố ý, để tôi… để tôi…”, cô ấy vừa nhăn nhó vừa nói “ không sao, một phần cũng tại tui băng qua đường bất ngờ, lần sau anh đi cẩn thận hơn, coi chiếc xe có bị gì không, chở tui về nhà đi, nhớ…chở đến trước cửa rồi trốn đi, ba tôi mà thấy là tiêu đời anh đó, nhớ lời tui dặn nghe”. Tôi mừng như mở cờ trong bụng, xui mà hên, gặp được cô gái hiền lành, chứ không thì… Vậy đó, những ngày sau đó, tôi thường xuyên đến trước cửa nhà cô gái đó chờ…1, 2, rồi 3 ngày, mới thấy cô ấy ra đi học mà chân còn hơi tập tễnh. Có lẽ trường cũng gần nên cô ấy đi bộ, tôi chạy xe đạp theo sau mà cứ ngập ngừng…Rồi tôi liều, (TNXP mà) nói đại “ấy ơi, cho phép tui chở ấy đi học, được không?”. Cô ấy quay lại, mặt lạnh như tiền “không, không cần “, nhưng tôi vẫn chạy theo, thật lòng không có ý gì ngoài việc muốn nói lời xin lỗi. Một tuần sau đó, sau khi thấy tôi cứ đạp xe đi theo hoài nên cô ấy mới đứng lại và mở lời “anh rãnh quá ha, bộ không có việc gì làm hả, ừ thì tui đồng ý anh chở tui, nhưng trưa phải đến trường đón tui về, cứ thế trong vòng một tháng, chịu không, còn xin lỗi hả, không cần, tui quên rồi, công nhận anh lì thiệt”. Thế là cái gì tới cũng tới, lì cũng có cái hay của nó, chắc cô ấy chưa biết tôi từng là một TNXP chính hiệu con nai vàng, từng vượt qua bao gian nan thử thách của việc đào kinh, và cả ở chiến trường Campuchia khốc liệt, đạn Ponpot tôi còn không ngán, huống chi…. Và tôi đã nhận được cái “Ừ” đồng ý làm bạn của cô ấy vào đúng ngày mùng một Tết 1 năm sau đó khi cùng nhau đi lễ chùa, đúng là một món quà vô giá đầu tiên vào dịp chào năm mới.

 Thế là chúng tôi bắt đầu yêu nhau, nhưng mọi việc đâu có dễ dàng gì. Khi mới quen, biết tôi thất nghiệp, cô ấy liền bạo gan giới thiệu tôi vô làm ở tổ hợp may mặc của ba cô. Phải nói thời gian đầu tôi có biết gì đâu, nào là vắt sổ, ủi, cắt… ôi nó cứ rối cả lên, hết hư cái này lại trật chổ kia. Ba cô ấy là người khó tính, hở chút là la rầy, lại cố tình giao tôi toàn việc khó, nhưng với cái máu gan lì thời còn ở TNXP, từ từ tôi bắt nhịp làm việc đến nổi ba cô ấy phải ngạc nhiên. Tuy nhiên làm là một việc, còn yêu lại là một việc khác, ba cô ấy luôn miệng nói với mọi người là đòi hăm gã cô ấy cho ai đó, ông còn luôn nói bóng gió “ ai mà làm biếng không có chí tiến thân thì đừng bày đặt có suy nghĩ lấy con tao”. Tôi tự biết phận mình nên cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi ba, còn tình thì tạm gác qua một bên dù rằng đang rất yêu…. Còn cô ấy thì theo dõi tôi sát sao, chuyện làm thì cô yên tâm, nhưng thấy mấy cô công nhân nữ cứ cười cười nói nói với tôi là giận, là hờn, là ghen (chắc tại tôi dù đen đúa nhưng hơi đẹp trai, thiệt đó!), được một cái là mau quên. Ngày tháng qua, (khoảng 4 năm có lẻ) tự nhiên tôi được đề bạt lên làm quản đốc, trách nhiệm nặng nề hơn nhưng tôi luôn cố gắng hoàn thành. Cô ấy vẫn yêu tôi, luôn động viên tôi hãy cố lên, rồi sẽ có ngày ba cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ về tôi. Một ngày nọ, ba cô ấy gọi tôi lên và nói “ bác hiểu và tin con từ lâu, nhưng cái gì cũng phải có thử thách, bác thấy con là một thanh niên có chí khí, không nản lòng trước mọi khó khăn, có nhiều sáng kiến giúp tổ hợp ngày càng vững mạnh, đúng là phẩm chất của TNXP, bác rất thích. Nay sức khoẻ đã yếu, bác quyết định giao tổ hợp này lại cho 2 con quản lý và đồng ý cho 2 đứa đến với nhau. Mọi chi phí cưới hỏi để bác lo, chuyện còn lại là con phải hứa lo cho con bác được hạnh phúc, thế thôi, con thấy thế nào ?”, tôi mừng đến quíu cả lưỡi “dạ, con… đồng ý cả 2 tay “. Không còn gì vui hơn, khi nhìn lên tấm lịch mới nhớ hôm ấy là ngày đưa ông Táo về trời, sắp đến Tết rồi, đúng là một món quà không thể nào quí giá hơn.

 Cưới xong thì ba tôi qua đời, tôi bán nhà qua ở luôn nhà vợ, tối cố gắng đi học thêm nào là quản trị kinh doanh, nào là ngoại ngữ, nào là vi tính… để quản lý tổ hợp tốt hơn. Vợ tôi thì lo ngoại giao bên ngoài, tôi thì lo bên trong, bao nhiêu khó khăn 2 đứa cùng nắm tay vượt qua. Tôi phát triển tổ hợp thành công ty, nhân viên thiếu tôi ưu tiên nhận những cựu TNXP như tôi và con cháu của họ, về sau còn nhận cả những thanh niên cai nghiện trở về làm lại cuộc đời. Rồi vợ tôi có thai, hạnh phúc càng vỡ oà khi cô ấy sanh cho tôi 1 thằng cu ngay đêm giao thừa. Đúng là một món quà Tết thật ý nghĩa và vô giá, có thể nói đây là lần đầu tiên tôi khóc, khóc vì sung sướng. Khi ẵm bé vào lòng, sinh linh bé nhỏ ấy như cũng hiểu niềm vui của ba nó nên luôn nhìn tôi cười rất dễ thương. Những năm sau đó, vì tôi có thêm một bé gái, lu bu công việc không theo dõi việc học của các con, nhưng con trai tôi luôn học giỏi và có học bổng đi du học nước ngoài, khi về nó cưới con gái một  đồng đội của tôi  năm ngoái.

 Đột nhiên tôi nhớ ra, cái tôi thấy thiếu thiếu trong ngày Xuân về là…quà Tết, buồn nha… ! Đồng ý, tuổi già thấy gia đình con cái sum họp thành đạt hạnh phúc là đã vui rồi, nhưng sao tôi cứ muốn được tặng quà, có trẻ con quá không các bạn ? Thấy tôi ngồi trầm tư, vợ tôi đi ra ôm vai tôi và thủ thỉ “chờ quà phải không, ông già rồi mà cứ nhí nhố như thời còn trẻ, muốn có quà liền bây giờ hay mùng một Tết mới tặng ? “. Đúng là hiểu tôi chỉ có vợ, tôi hăm hở hỏi liền “tặng luôn đi, vài ngày nữa là Tết rồi, đừng làm tôi nôn nghe, quà gì vậy bà xã ?, tự nhiên vợ tôi gọi con dâu ra đứng kế bên và la lớn “ông sắp làm ông nội rồi “. Không có gì tả nổi niềm vui của tôi lúc này, những món quà quí giá đều đến trong những ngày Tết đến Xuân về, nó không tính được bằng tiền hay vàng bạc kim cương, nhưng trên tất cả là sự yêu thương, trân trọng thấu hiểu nhau trong cuộc sống, là tình yêu tình người trong cuộc đời của tôi, một ông già cựu TNXP!

TRẦN VIỆT SƠN