Tháng Bảy về, nợ em những giấc mơ
Là giấc mơ hồng thuở còn đi học
Tung tăng đến trường, ngày còn xanh mái tóc
Rằng mai này, em sẽ… mãi bên anh
Rồi hai đứa lên đường, áo cỏ úa màu xanh
Con kinh dài, anh đào, em chuyển đất
Vẫn thấy mắt nhìn, dù ai cũng làm tất bật
Và đêm ngủ, em lại mơ, mơ mãi
Mơ ngày xuất ngũ cùng về quê ngoại
Ra mắt mẹ cha, cùng viết thiệp hồng
Dựng túp lều tranh, bên đồng lúa mênh mông
Mâm cơm đạm bạc, con thơ bi bô tập nói
Rồi biên giới ngập tràn lửa khói
Em và anh giơ tay cùng ra tuyến đầu
Nguy nan gian khổ có sá gì đâu
Em lại mơ, hết giặc… hai đứa mình sẽ làm đám cưới
Lúc đó chúng mình sẽ như cây mới tưới
Cùng đẹp, cùng xinh, cùng trẻ như nhau
Đồng đội liền lao xao “nhớ mời tao”
Chắc đông vui lắm, phải không anh nhỉ?
Mơ không tốn tiền, dù là bạc muôn tiền tỉ
Em cứ mơ, chẳng ai cấm được em
Miễn là luôn có anh, ngày cũng như đêm
Trong tim em đó và… cả trong suy nghĩ
…
Rồi em hy sinh anh hùng như người chiến sĩ
Trong một đêm giông tố ngập tràn
Em ra đi, nét hồn nhiên vô tư rực sáng
Như mơ về một tương lai tốt đẹp, phải không em
Tháng Bảy nhớ về em, một nỗi nhớ dịu êm
Không thể tả, khi mà anh còn mắc nợ
Nợ nghĩa, nợ tình, nợ cả những giấc mơ
Về những hoài bão, và một tương lai hạnh phúc.
TRẦN VIỆT SƠN