Ảnh internet
Sau ngày từ giã chiến tranh
Tôi vào Đà Nẵng sống thành quê hương
Tìm người con gái Trường Sơn
Từ ngày đánh Mỹ, tôi ơn em nhiều
Tôi bị thương, em vội kêu
Rồi em xé áo tím liều làm băng!
Tôi đau cắn chặt hàm răng
Để em băng bó quấn băng kín đầu
Đau thương hai đứa ôm nhau
Em đưa địa chỉ gói nhàu chiếc khăn
Dặn tôi ngày hết chiến tranh
Tìm em Đà Nẵng nghe anh-nhớ à!
Theo dòng địa chỉ nhạt nhòa
Đất trời Đà Nẵng biết là ở đâu?
Cầu trời – Phật có phép màu
Cho tôi – em được gặp nhau lúc này!
Tình cờ trong giấc mơ lay
Bàn tay em – trong bàn tay tôi cầm
Tôi sung sướng khóc mừng thầm
Em còn sống ,em đang gần bên tôi
Nhiều lần ra bờ biển ngồi
Lang thang dò hỏi ai người biết em?
Trời xui đất khiến trái tim
Tôi đi vội vập vào đêm vỡ òa
Hai người ngã –úi dà dà…
Nhìn nhau,nhìn mãi hóa ra nhau rồi!
Chưa kịp khóc chưa kịp cười
Ôm nhau cho thỏa- cho trời đất ghen
Ơn trời tôi vẫn còn em
Chúng tôi giữ hẹn đã nên vợ chồng
Đợi chờ nay đã thỏa lòng
Ơn người Đà Nẵng trọn lòng yêu thương
Đà nẵng đã hóa quê hương
Đất lành Đà Nẵng thân thương trên đời
Nhớ về Kinh Bắc xa xôi
Hát câu quan họ vợ cười ngẩn ngơ
Anh ơi tình đẹp như mơ
Ơn thầy mẹ đẻ bây giờ cho em!
Anh yêu cô gái lọ lem
Nơi Trường Sơn có phải em ngày nào?
Anh bị thương đã ngã vào
Ngực em – anh thở thều thào máu loang
Em xé áo tím vội vàng
Băng cho anh-còn em đang ngực trần!
Sau ngày hôm ấy xa dần
Chỉ còn lời hẹn là gần nhau thôi
Bây giờ ta đã nên đôi
Là do gì nhỉ – hay trời hả anh ?
Nguyễn Hồng Quang
Hội VHNT tỉnh Thái Nguyên