Trên trọng điểm

Đăng lúc: 16-03-2022 9:10 Sáng - Đã xem: 105 lượt xem In bài viết

                                          Truyện ngắn

 Cuộc họp giao ban kết thúc, Yến trở về tiểu đội vừa đi vừa suy nghĩ về phương án mà đại đội trưởng Tâm triển khai tại cuộc họp lúc chiều. Vậy là sắp tới để chuẩn bị cho chiến dịch vận chuyển, đơn vị phải bảo đảm giao thông thông suốt trong mọi tình huống.

 Bỗng một loạt bom nổ dữ dội làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Yến, cô không kịp xỏ chân vào đôi giầy mà lao ngay ra khỏi hầm. Trên bầu trời bọn F4 thi nhau ném bom xuống khu vực ngã ba, nơi giao cắt của hai con đường. Nhìn từng loạt bom nổ Yến thấy xót xa, hôm nay chúng thay đổi thời gian đánh phá, hòng gây bất ngờ cho chúng ta. Mười lăm phút trôi qua khi tiềng bom đã ngớt, Yến quay trở lại căn hầm, tất cả tiểu đội đã sẵn sàng.

 Sau trận bom đoạn đường gần ngã ba bị một quả bom ném trúng tim đường, hố bom to đùng khoét sâu. Nếu không có hỗ trợ của máy ủi thì có khi cả đêm tiểu đội cũng không thể san lấp được cái hố bom này, Cũng may nhờ mấy anh tổ thông tin Yến đã liên lạc được với tổng đội và yêu cầu đã được cấp trên đồng ý điều động một máy xúc đến hỗ trợ.

 Đêm buông xuống rất nhanh, tiếng cuốc xẻng chát chúa. Máy xúc gầm gừ đẩy những tảng đá to xuống hố bom. Chẳng mấy chốc hố bom đã được lấp đầy, bên kia đường tiểu đội nữ đang hò nhau đẩy quả bom nổ chậm xuống vực sâu. Một tiếng nổ vang dưới đáy vực phá tan không khí im lặng. Trên bầu trời máy bay F4 lao đến lượn vòng ném những quả pháo sáng treo lơ lửng trên bầu trời. Không khí làm việc trên trọng điểm vẫn khẩn trương, mặc cho bọn chúng chao đảo nghiêng ngó. Bên kia ngầm Dân Chủ từng chiếc xe chất đầy hàng gầm gừ leo dốc, một hai rồi cả đoàn vượt qua trọng điểm an toàn. Tranh thủ thời gian yên tĩnh cả tiểu đội chia nhau vào các hầm nghỉ tay ăn bữa tối.

 Chỉ trong chốc lát các cô gái đã lăn ra ngủ ngon lành, mặc cho quần áo, mặt mũi lấm lem. Yến lấy cuốn sổ ra ghi chép một số công việc trong ngày, rồi sau đó cũng chìm trong giấc ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn Yến mơ cuộc gặp Minh một năm trước đây cũng tại cung đường này. Hôm đấy tiểu đội vừa đi phối thuộc với đơn vị C2373 bên đường 16A vận chuyển một số hàng hóa qua sông Sê – Băng – Hiêng. Vừa về đến đơn vị chân ướt chân ráo thì có ba phát súng báo hiệu tắc đường, cả tiểu đội nhào lên tuyến, vừa đến đầu dốc thì phát hiện một xe ba cầu chất đầy hàng, lái xe thì hì hui đào bới ở gầm xe. Cả tiểu đội nhanh chóng chuyển hết hàng hóa trên xe xuống rồi tập trung đẩy, Khi xe vượt lên vị trí an toàn, Yến mới giật mình thốt lên: Anh Minh! Sao anh lại ở đây?

– Anh chạy ở tuyến đường này cũng nhiều mà nay mới gặp em!

 Minh và Yến học với nhau thời cấp 3, thời học sinh có nhiều kỷ niệm đẹp, nhất là những dịp hè đi hội trại. Có một kỷ niệm mà Yến nhớ nhất là vào lần cắm trại tại khu vực rừng thông trung tâm huyện. Hôm ấy sau khi hội trại tổ chức thi văn nghệ, Minh và Yến ngồi với nhau rất lâu, nhưng rồi cũng chẳng nói với nhau điều gì. Có ai ngờ lần ấy cũng là lần cuối họ bên nhau, đến giữa học kỳ hai năm 1970, Minh và một số học sinh khối 10 của trường lên đường nhập ngũ. Khi Minh vào chiến trường thì Yến cũng đã học xong cấp 3, rồi đầu năm 1971 Yến tình nguyện gia nhập Đội TNXP vào tuyến lửa.

 Vậy là kể từ lần ngồi bên nhau khi đi hội trại ở quê nhà, hôm nay giữa rừng Trường Sơn, họ lại cùng nhau thủ thỉ kể cho nhau nghe biết bao kỷ niệm một thời đã qua.

– Anh nhìn thấy dòng suối kia có giống dòng sông quê ta không? Hồi còn ở nhà mỗi lần đi làm đồng về chúng em lội ùm xuống sông tắm, để cả quần áo tha hồ vùng vẫy. Con sông ấy đã có biết bao kỷ niệm thời ấu thơ anh ạ! Nói đến con sông em lại nhớ cái giếng nước đầu làng. Chiều chiều đi làm về em thường gánh đầy chum nước cho mẹ!

Bỗng căn hầm rung chuyển, rồi từng đợt bom liên tiếp ném xuống cung đường. Yến giật mình tỉnh dậy lao nhanh ra khỏi hầm, phía ngã ba đất đá, khói bom mù mịt. Mấy hôm nay bọn chúng thay đổi thời gian liên tục, không như trước đây cứ 5 giờ chiều là máy bay B52 đến ném bom rải thảm. Nắm được qui luật như thế việc bố trí cho xe qua trọng điểm được chúng ta tính toán thời gian bảo đảm được an toàn. Nhưng khi chúng nó thay đổi qui luật đánh phá, phần nào làm cho ta gặp không ít khó khăn, thậm chí có lần xe vừa đến ngã ba thì chúng lao đến ném bom.

– Chị Yến ơi mấy hôm nay không thấy đoàn xe anh Minh chạy qua đây nhỉ? Hay mấy chị bên C447 lại bắt cóc anh ấy rồi! Cái Mơ em út của tiểu đội chen vào các chị cứ đùa dai, anh Minh mà bị mấy chị bên C447 bắt cóc thì chị Yến còn lâu mới để yên cho!

– Các chị ơi chúng ta quá hiền, chứ các chị bên C447 không đùa đâu đến các anh lái xe còn phải nể nữa là!

– Cậu nói thế nào ấy chứ, chả qua các anh lái xe nhường nhịn thôi chứ đừng tưởng cứ bắt nạt được đâu!

 Đêm nay là đêm thứ năm bọn máy bay Mỹ hoạt động liên tục không có quy luật nào cả. Chúng lồng lộn, bắn phá suốt dọc tuyến đường mà đơn vị phụ trách. Tuy nhiên dù khó khăn thế nào thì khu vực ngã ba do tiểu đội Yến phụ trách vẫn luôn được bảo đảm an toàn. Đó là ý kiến của đồng chí đại đội trưởng trong cuộc họp giao ban sáng nay. Đồng thời đồng chí cũng quán triệt tình hình sắp tới địch sẽ tăng cường đánh phá hòng ngăn chặn công tác vận chuyển của chúng ta trong mùa khô sắp tới. Vì vậy toàn đại đội phải chủ động ứng phó trong mọi tình huống, đặc biệt khu vực ngã ba là nơi mà trọng điểm ác liệt nhất.

 Sau khi truyền đạt tinh thần cuộc họp giao ban của đại đội, Yến phân công cụ thể nhiệm vụ cho các tổ. Đồng thời nhắc nhở toàn tiểu đội chú ý củng cố lại một số hầm chữ A trên dọc tuyến. Đồng thời bố trí thời gian làm mới một số căn hầm nữa, nhằm duy trì con số trên tuyến, giảm bớt thời gian đi lại. Đồng thời phân công năm đồng chí đi tăng cường phối hợp với đơn vị bạn vận chuyển hàng trong đêm nay.

– Chị Yến cho em đi nhé! Mận em út của tiểu đội nhanh nhảu.

– Việc đi phối thuộc nhiệm vụ vô cùng quan trọng, yêu cầu đầu tiên là phải có sức khỏe và biết bơi vì cung đường vận chuyển phải vượt sông Sê – Băng – Hiêng, vì vậy tôi sẽ phân công cụ thẻ. Những đồng chí được phân công phải tuyệt đối chấp hành nội qui của đơn vị bạn.

– Yến thông qua danh sách 5 chiến sĩ được phân công đi tăng cường đơn vị bạn bao gồm : Lan, Xuyên, San, Hồng và Tứ. Yêu cầu chị em chuẩn bị tư trang và lên đường.

 Đêm yên tĩnh trong căn hầm mọi người hồi hộp chờ đợi, trên trong điểm Yến, Xoan đang hỗ trợ các đồng chí công binh tháo ngòi nổ quả bom nổ chậm đang cắm giữa tim đường.

– Anh Đông ơi từ khi vào Trường Sơn, các anh tháo được bao nhiêu quả bom rồi?

– Bọn Mỹ thả bao nhiêu quả bom xuống Trường Sơn thì bọn anh tháo được bấy nhiêu quả!

– Anh đừng có nói khoác lác nhé! thế anh học cái bài nói khoác lác ấy từ bao giờ vậy?

– Mà cũng may bọn Mỹ nó sản xuất những quả bom tịt thì các anh mới có việc làm không thì thất nghiệp mất!

 Càng về khuya bọn Mỹ càng hoạt động mạnh, chúng chao đảo, lượn vòng thả pháo sáng soi mói tìm xe. Yến đi kiểm tra một lượt rồi quay về căn hầm nhắc nhớ chị em trong tiểu đội, tranh thủ nghỉ ngơi ngủ lấy sức. Theo kế hoạch thì tuần tới chiến dịch vận chuyển bắt đầu, vì vậy máy bay Mỹ sẽ đánh phá ác liệt hơn. Nhìn những khuôn mặt trẻ trung không gợn chút suy tư, Yến thầm nghĩ thương chúng nó quá, nếu không có chiến tranh thì chúng nó đang là nhưng cô sinh viên chứ đâu phải lặn lội ở núi rừng Trường Sơn bom đạn thế này. Vậy mà chúng nó vô tư quá, chẳng nề hà bom rơi, đạn nổ, chẳng tính toán so đo, hễ cứ lúc nào rảnh rỗi là tập chung ca hát.

 Hồi chiểu máy bay B52 rải bom xuống khu vực ngã ba, cũng may tiểu đội vừa hoàn thành mấy căn hầm chữ A nên tất cả chị em trong tiểu đội và một số chị em của đơn vị bạn tăng cường đều an toàn. Yến vừa ngả lưng xuống chiếc võng cuối căn hầm thì ngoài cửa có tiếng gọi :

– Chị Yến có đấy không? ra mà nhận thư!

– Có chị đây! Yến chạy ra cửa hầm thì Thoan cầm tập thư đưa cho Yến và bảo : Có cả thư của cô Loan, cô Hòa đó. Nghe nói thư cả tiểu đội ùa ra reo lên như mẹ về chợ. Cả tiểu đội bóc thư ra và đọc cho nhau nghe, căn hầm sôi động hẳn lên, những cánh thư ấy từ hậu phương phải vượt qua biết bao chặng đường bom đạn ác liệt, mấy tháng trời mới vào đến nơi. Tuy nhiên khi thư vào đến Trường Sơn, cầm lá thư trên tay tất cả mọi sinh hoạt ở quê nhà lại trỗi dậy, làm cho tất cả mọi người xúc động lạ kỳ.

 Từ ngày tiểu đội Yến nhận nhiệm vụ bảo đảm cung đường trọng điểm tính đến nay cũng đã gần sáu tháng. Đoạn này hiểm trở, dèo dốc cheo leo lại thêm một con suối chảy xiết, mà quan trọng hơn là ngã ba nơi giao cắt với đường 16A, vì vậy bọn Mỹ đã đánh hơi được, nên chúng tập trung đánh phá ngày đêm. Vì vậy Yến và chị em trong tiểu đội ít có thời gian rảnh rỗi, hễ hở chút thì chị em lại tranh thủ vào rừng kiếm măng, rau tàu bay hay hoa chuối hỗ trợ cho chị nuôi. Trong tiểu đội có 11 chị em, Yến lớn tuổi hơn cả, còn em út của tiểu đội là Mai ngày nhập ngũ mới 17 tuổi. Khi thành lập tiểu đội, Ban chỉ huy chọn những chị em nhanh nhẹn, có sức khỏe, hầu hết đều vui vẻ nhận nhiệm vụ đến nơi khó khăn gian khổ nhất.

– Chị Yến ơi! sau khi hết chiến tranh chị thích nghề gì nhất? em thì muốn sau này sẽ về đi học để trở thành cô giáo!

– Mai em, cố gắng lên chị nghĩ ước mơ của em sẽ thành sự thực thôi, chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Đất nước thống nhất các em còn trẻ thì sẽ tiếp tục đi học rồi trở thành cô giáo. Với chị thì sau này trở về sẽ thi vào trường Đại học giao thông vận tải, để trở thành kỹ sư tiếp tục xây dựng những con đường, những cây cầu xuyên dọc Trường Sơn. Để rồi những trọng điểm, những nơi bom đạn đạn ác liệt như thế này sẽ trở thành di tích lịch sử của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước./.

Bùi Văn Hoằng

Hội Cựu TNXP Thanh Hóa