Trọn tình

Đăng lúc: 28-06-2019 9:13 Sáng - Đã xem: 63 lượt xem In bài viết

      Ông Vân đang trên đường đi làm, bị kẹt xe rồi trời bổng đổ mưa tầm tả, áo mưa lại quên mang theo. Thế là ông ghé đại vào 1 quán ven đường kêu 1 ly cafe đen, ngồi nhìn mưa mà miên man nhớ bao kỷ niệm, nhớ… người ấy, đã bao năm đi tìm mà không gặp.

 Hơn 5 năm đi TNXP, khi xuất ngũ thì cha mẹ lại đòi về quê tận miền Trung làm ruộng để gần mồ mả ông bà. Ông quyết định bám trụ lại Sài gòn, vừa học, vừa làm ở một cửa hàng bán nệm (đệm) ở đường Ngô Gia Tự. Nhờ có sức khỏe và trung thực nên chủ cất nhắc ông lên tổ trưởng rồi quản lý. Đến một ngày, cô con gái của chủ đem lòng yêu ông, rồi đám cưới, chủ tin tưởng nên giao ông quản lý cái phân xưởng sản xuất nệm mút mới mở tận ngoại thành. Quen với việc phân công và sắp xếp con người ở TNXP, ông từng ngày giúp công ty của cha vợ làm ăn phát triển. Rõ ràng với cương vị đó, ông đã có tất cả, từ tiền bạc đến danh vọng, vợ lại đảm đang hiền thục. Nhưng cái ông chưa có được là đứa con, vợ anh bị vô sinh. Buồn lắm, chạy chữa nhiều nơi, tốn biết bao nhiêu tiền của, nhưng vẫn vô vọng, ông bây giờ chỉ biết làm và làm cho quên. Thương vợ, ông không nghĩ đến việc vợ bé vợ mọn hay bồ nhí gì cả, ông cứ nghĩ “số phận mình đã là như thế”…

  “Ông ơi, mua dùm tôi tờ vé số, trời mưa ế quá“, ông Vân chợt tỉnh thoát khỏi những suy nghĩ miên man. Ông quay lại người phụ nữ vừa mời mua vé số và thoáng giật mình “sao giống người ấy quá vậy”. Ông buột miệng hỏi:

  • Bà…xin lỗi,bà… có phải là…Trâm tóc dài không ?

  Bà bán vé số lột nón lá xuống, giọng run run :

  • Sao ông biết tôi, tôi là Trâm tóc dài đây, còn ông là…
  • Vân, Vân đại đội trưởng đây, bà nhận ra tôi không ?
  • …À…có, bây giờ ông mập quá tôi nhận không ra.

  Rồi ông Vân mời bà ấy ngồi và gọi thêm 1 ly chanh nóng không đường, bà Trâm vừa vuốt nước mưa trên mặt, vừa nói :

  • Ông vẫn còn nhớ sở thích của tôi à, ông có khỏe không, vợ con hạnh phúc chứ, làm nghề gì ở đâu, 2 bác còn khỏe chứ ?…

  Ông Vân cười:

  • Cái gì vậy trời, hỏi từ từ thôi. Sở thích của bà làm sao tôi quên được, nào là uống chanh nóng không đường, chuyên tắm đêm, sợ gián-chuột …Hiện nay cuộc sống cũng tạm ổn, làm xưởng nệm ở Hóc môn, cha mẹ về Nha Trang rồi. Còn gia đình, tôi…chưa có con, nhưng cũng tạm ổn. Vết thương trên ngực bà có còn đau không, hồi đó ai biểu nhào vô lãnh dùm tôi viên đạn, thiệt là…
  • À…không sao, vết thương cũng lâu rồi… (giọng bà Trâm run run), gia đình ông chắc… hạnh phúc lắm, tôi…mừng. Thôi…, tôi đi bán tiếp đây, hẹn gặp lại.

            Nói xong, bà Trâm đội nón đứng lên. Ông Vân níu tay bà:

  • Sao đi gấp vậy, ngồi nói chuyện với tôi chút mà, à mà nhà ở đâu bữa nào tôi ghé.
  • Vé số còn nhiều quá, nhà tôi ở ngay ngã tư kia, vào con hẻm nhỏ đi hết đường là tới, nhớ có ghé là ghé buổi tối, ban ngày tôi đi bán. Nhớ ghé nha, tôi có chuyện… muốn nói ông nghe.

  Rồi bà Trâm vội bước đi, lầm lũi trong cơn mưa nặng hạt, xen lẫn tiếng ho sao mà nao lòng. Ông Vân nhìn theo cho đến khi bóng bà Trâm khuất hẵn, và bao nhiêu ký ức năm xưa lại ùa về. Năm 78, khi giặc Ponpot xâm lăng biên giới, hàng ngàn TNXP đã được điều động làm hậu cần, mở đường, tải đạn, cáng thương… Khi ấy, ông và bà Trâm cùng đơn vị, cả 2 đã để ý với nhau, tự hứa thầm khi bình yên sẽ cưới. Nhưng một ngày nọ, khi bị giặc phục kích, bà vì nhào đến che cho ông mà bị thương phải chuyển về tuyến sau. Hai người bặt tin, rồi mấy năm sau ông gặp lại bà trong tiệc sinh nhật một người bạn. Đêm đó, vì say quá nên ông phải ngủ lại. Sau đó, khi tỉnh dậy thì bà đã đi mất, nghe bạn bè nói bà nhận được tin mẹ hấp hối dưới quê nên phải về gấp. Thế mà bây giờ, sao lại thế này…

  Vài ngày sau, ông Vân quyết tâm đến tìm bà Trâm, không phải với cái ý nối lại tình xưa, mà là muốn tìm để nghe chuyện bà ấy muốn nói. Cái phòng trọ mà bà ấy ở là căn cuối cùng của hẽm, trong nhà, ngoài bà ấy còn có 1 cô bé tuổi chừng 18 – 19  đang học bài. Trong phòng, ngoài cái giường thì không có vật gì đáng giá, ông ngồi tạm trên cái thùng sơn cũ kỷ. Bà Trâm sau một tràng ho, nói với giọng mệt mỏi:

  • Năm ấy, sau đêm sinh nhật, tôi đã thức suốt đêm canh ông vì sợ ông trúng gió. Khi nhận được tin má trở bệnh nặng, tôi đã về quê gấp trong đêm, đưa má lên tỉnh chữa trị. Bán hết đất đai nhà cửa mà má vẫn không qua khỏi, bệnh tim mà. 6 tháng sau,tôi lại trở lên thành phố tìm việc làm và tìm…ông, trong khi …bụng mang dạ chửa…
  • Có…bầu…, mà… mà… với ai ? Thằng nào bỏ bà, bà nói cho tôi biết đi, tôi sẽ…(ông Vân nổi nóng)
  • Có bầu với …(bà Trâm quay sang con bé), Mai, con đi mua cho má mấy viên thuốc ho (rồi bà nói tiếp trong nước mắt), với …với ông chứ ai, đêm đó ông xỉn, tôi thì thức lau mặt cho ông, rồi…Ông biết mà, tôi yêu ông nhiều lắm, xuất ngũ đi tìm ông nhiều nơi mà có gặp đâu. Khi biết là mình có thai, muốn gặp thì biết ông chuẩn bị cưới …vợ. Tôi biết là có lỗi với chị nhà, nhưng lúc đó tôi không kềm chế được,thế rồi con ra đời trong hoàn cảnh túng quẫn, nó 18 tuổi rồi đấy. Xí nghiệp phá sản, tôi thì bệnh hoài nên bị cho nghỉ sớm, tôi bán vé số có 2 tháng nay thôi, nhưng gì thì gì, vẫn lo cho con nó học hành đàng hoàng. Tôi quyết âm thầm chịu đựng vì không muốn tổ ấm của ông bị đổ vỡ, ông cho tôi nhiều quá rồi, tình yêu thơ mộng thời TNXP,rồi lại… cho tôi một đứa con, có gì hơn thế đâu.

Ông Vân đứng lên bức tóc, ôm đầu :

  • Trời ơi, tại sao vậy, hy sinh bị thương dùm tôi, bây giờ lại hy sinh cho hạnh phúc của tôi nữa, bà yêu tôi đến thế à, còn tôi thì …(ông Vân quay qua bà Trâm), rồi con đâu, nó có phải …
  • Nó là con Mai hồi nãy ông đã gặp đó.

  Từ ngoài cửa, Mai chạy vào, khóc nức nở :

  • Sao hồi đó tới giờ mẹ không kể con nghe, còn ông, ông ở đâu, sao ông không biết đi tìm mẹ con tôi, ông có biết mẹ tôi bị ung thư phổi thời kỳ cuối không ?
  • Ung…thư…cuối… – ông Vân bàng hoàng – sao không đi bệnh viện?
  • Tiền đâu… mà đi… (bà Trâm thều thào), con đừng trách ba, tại mẹ, tại mẹ hết…
  • Nhưng sao mẹ giấu con, nếu con không dọn dẹp giấy tờ thì làm sao con biết căn bệnh của mẹ, bây giờ mẹ nghe lời con, đi bệnh viện liền. (Mai quay qua ông Vân), mấy bữa nay mẹ trở bệnh nặng nghỉ bán, ho ra máu, con muốn đưa mẹ đi bác sĩ mà …không có tiền. Bây giờ, bác…, mà..,ba… giúp con nghe!

   Ông Vân mừng đến rơi nước mắt:

  • Bác …, mà…, con đừng lo, …ba..sẽ giúp.

   2 người tức tốc kêu xe đưa bà Trâm vào bệnh viện, nhưng bác sĩ nói đã trễ, không còn cơ hội nữa vì bệnh đã di căn. Bà Trâm lại yêu cầu cho gặp vợ ông Vân trong giờ phút cuối. Sau khi về kể cho vợ nghe chuyện bà Trâm, ông Vân hối hả chạy vào vì Mai báo mẹ đang hấp hối. Trên giường bệnh, bà Trâm nắm tay vợ ông Vân thật chặt và nói trong nước mắt:

  • Chị…, tôi có lỗi với chị nhiều lắm, nếu tôi có mệnh hệ gì thì…cho tôi gởi con Mai cho… anh chị, nó rất ngoan hiền, kiếp sau tôi sẽ nguyện làm gì cũng được để trả ơn. Mai con, bây giờ con đã có ba, có mẹ mới rồi, con cố gắng học hành,sống tốt… nghe con. Cho tôi… nắm tay… ông và con, lần…

  Bà Trâm đã nhẹ nhàng ra đi, nơi bà yên nghĩ được vợ chồng ông Vân thường xuyên chăm sóc như một người thân trong gia đình, Mai thì quyết tâm thi vào đại học, vợ ông Vân bây giờ rất vui vì đã có người gọi là má, dù là …má hai, ông Vân thì dồn hết thời gian tiền của chăm sóc để bù đắp sự mất mát của Mai. Hẵn bà Trâm ở thế giới bên kia đã yên tâm, vì tất cả, đã sống với nhau thật trọn tình trọn nghĩa, không một chút vụ lợi, không một lời khoa trương, đầy tình người, đầy lòng nhân ái!   

Truyện ngắn

TRẦN VIỆT SƠN