Ảnh internet
Lại một đồng đội nữa ra đi
Anh nằm đó như là đang ngủ
Anh đã sống, lẽ ra… là đầy đủ
Những buồn vui, cười nói ,yêu thương
Nhớ ngày nào tôi cùng anh lên đường
Áo xanh cỏ úa, đào kinh, rồi ra biên giới
Anh thường tâm sự, ở nhà có người chờ, người đợi
Lúc tụi mình về, mày làm rể phụ nghe chưa
Tuổi trẻ vô tư, tôi giữ nguyên lời hứa
Ngày hợp hôn, anh cứ đòi mặc áo xung phong
Tôi bật cười, mày có khùng không
Tao không khùng, thích vậy cho oai
Để nhớ… những ngày vượt qua mọi chông gai
Hai đứa mình, lương khô chia nhau phân nữa
Cống hiến cho đời không hề chọn lựa
Sướng cho mình, gian khổ để cho ai !
…
Già rồi, lâu lâu gặp nhau, xị đế lai rai
Với dĩa khô nướng vợ anh làm ngon tuyệt
Ngồi ôn ký ức, anh như người diễn thuyết
Huyên thuyên, rành rẽ, kể những chuyện ngày xưa
…
Rồi anh ngã bệnh ung thư, mọi dự định vẫn chưa…
Vợ mắc tiểu đường, con thi vào đại học
Ôi bao lo toan, nhìn tôi anh khóc
Có gì đâu, tôi chỉ biết vổ về
Gai rừng đạp nát, bom đạn đã chê
Cớ gì mày sợ cái bệnh cái đau nhỏ xíu
Nhưn g lòng tôi xót xa…, đành chịu
Khi gần anh giây phút cuối cùng
Ước mơ khi mất, không áo lụa gấm nhung
Cứ bộ đồ xung phong như hồi còn sống
Tôi mặc cho anh mà tay lóng cóng
Vĩnh biệt mày, đồng đội thân thương!
TRẦN VIỆT SƠN